Disneyland 1972 Love the old s
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327973

Bình chọn: 7.00/10/797 lượt.

é miệng Tần Dư Kiều phát ra, "Anh không muốn em hạnh phúc bên Cảnh Diệu đến vậy sao? Em đã kết hôn cùng anh ấy rồi, em và anh ấy còn có

Duệ Duệ nữa, bây giờ anh nói với em những thứ này là có ý gì.... Anh vẫn còn là Lục Nguyên Đông em đã từng biết sao?"

"Vậy em là Tần Dư Kiều anh đã từng biết sao, là Tần Dư Kiều không bao

giờ chấp nhận thỏa hiệp hay sao?" Lục Nguyên Đông hỏi ngược lại Tần Dư

Kiều, "Vẫn còn là em sao?"

Tần Dư Kiều quay đầu không nói lời nào, bộ dạng này của cô hoàn toàn

chọc giận Lục Nguyên Đông. Anh ta kéo tay Tần Dư Kiều, xoay người cô

lại, sau đó kéo cô về phía xe của mình.

"Buông em ra." Tần Dư Kiều khẽ kêu, Lục Nguyên Đông dùng sức, Tần Dư

Kiều cũng dùng sức vùng khỏi Lục Nguyên Đông, sau đó liền mất thăng

bằng, ngã xuống nền đất ướt át, cực kỳ nhếch nhác.

***

Người ở nhà họ Lục đều biết chuyện Lục Cảnh Diệu bị đưa đến đồn cảnh sát điều tra. Lúc Lục Cảnh Diệu bị mang đi, ở nhà họ Lục có người buồn,

cũng có người vui. Lục Hoà Thước đã cho phép vài người đến thăm, đó là

Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn. Lúc Lục Gia Anh ra cửa, Trương Kỳ nói với

cô: "Chị hai, chuyện của lão Lục có nên nói cho ba biết hay không?"

Lục Gia Anh đáp: "Lúc lão Lục ra ngoài sẽ tự mình nói với ba."

Lục Cảnh Diệu còn chưa ra thì đã có người nói chuyện này cho Lục Hoà

Thước mất rồi. Sau đó Lục Hoà Thước lập tức cho thư ký đến bảo lãnh đưa

Lục Cảnh Diệu ra ngoài.

Hoặc là có thể nói, Lục Cảnh Diệu đang chờ Lục Hoà Thước bảo lãnh anh ra ngoài.

Lục Cảnh Diệu ở đồn cảnh sát 38 giờ, lúc về nhà đã là đêm khuya. Lục

Cảnh Diệu đến gặp thư ký của Lục Hoà Thước trước, sau đó mới trở về vườn hoa trung ương.

Lục Cảnh Diệu rất nóng lòng trở về, sau khi về đến nhà anh vội vàng tắm

rửa sạch sẽ, sau đó rón rén đi vào phòng. Trong phòng có một người đang

yên tĩnh nằm trên giường, Lục Cảnh Diệu nhanh nhảu cởi áo choàng tắm của mình xuống, vụt cái liền chui vào trong chăn mền ôm lấy Tần Dư Kiều,

sau đó xoay người đè trên người Tần Dư Kiều, cứ gọi "Kiều Kiều" "Bà xã"

không ngừng.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên phía dưới Lục Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, em là Tiểu Lộc." Mấy năm trước Lục Cảnh Diệu có cùng ăn cơm với mấy người trong một xí

nghiệp gia đình của một thị trấn nhỏ. Trong bữa tiệc có một tay quản lý

tiêu thụ ‘đi cửa sau’ kể một câu chuyện cười thô tục như sau: Nếu như

uống rượu say bò lên giường em vợ, khi em vợ lên tiếng anh có tiếp tục

hay không?

Lúc ấy vị quản lý tiêu thụ không biết Lục Cảnh Diệu

mặc dù có con nhưng lại không có vợ, để làm nóng không khí hắn cười hỏi

anh: "Lục tổng, loại diễm phúc này không biết anh được hưởng chưa?"

Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với cái loại diễm phúc này. Từ nhỏ đến lớn anh đều có yêu cầu rất cao trong chuyện tình cảm, cho dù là trên giường hay trên đâu đi nữa anh cũng không có tật xấu giở trò lưu

manh với người phụ nữ không phải bà xã mình như những người đàn ông

khác. Anh chỉ thích giở trò lưu manh với người phụ nữ của mình mà thôi.

Nhưng đêm nay anh lại vì một câu nói của người phía dưới: "Cảnh Diệu, em là

Tiểu Lộc” mà giật nảy mình, ngay cả người anh em phía dưới vốn đang nửa

cứng cũng giật giật theo nhịp trái tim rồi sau đó mềm nhũn ra.

Đàn ông yếu ớt nhất là khi đang ở trong trạng thái nửa cứng. Lục Cảnh Diệu

cũng đã từng bị Tần Dư Kiều đùa giỡn thành công một lần rồi, nhưng anh

vẫn giật thót vì kinh sợ bất ngờ này.

Về phần Tần Dư Kiều, hẳn là không có ai có nhiều mẫu thuẫn hơn cô. Cô yêu Lục Cảnh Diệu là chuyện

không cần nghi ngờ, nhưng trên chặng đường tình yêu của cô lại xuất hiện ký ức của Quả Quả. Những ký ức nhấp nhô lên xuống này khiến cô cảm thấy mình như một khán giả của một cuộc tình bi kịch ở nơi đất khách quê

người, nhưng cuối cùng cô lại xem đến mức nhập diễn luôn. Đoạn trí nhớ

ấy giống như dòng màu tuần hoàn trên từng ngóc ngách của cơ thể cô, cho

nên cô không thể nào quên được chuyện Lục Lục lừa dối Quả Quả, cũng

không thể quên được ký ức mịt mù ấm áp trước kia.

Khi yêu một

người, Tần Dư Kiều chưa bao giờ cho rằng chỉ yêu ưu điểm của người ấy.

Nhưng có đôi khi tình cảm và lý trí lại đối lập nhau, mỗi lần nghĩ đến

việc Lục Cảnh Diệu lừa dối cô, trong lòng Tần Dư Kiều lại xuất hiện một

ngọn lửa háy hừng hực. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, vào những lúc

cô giận dữ, Lục Cảnh Diệu lại cợt nhả cô!

Buổi tối, trước khi nói câu "Cảnh Diệu, em là Tiểu Lộc" Tần Dư Kiều vốn còn đang suy nghĩ

chuyện Lục Cảnh Diiệu bị bắt về đồn cảnh sát. Kết quả sau khi anh trở

lại không những bình an mà còn chui vào chăn liếm mặt cô. Tần Dư Kiều

giận điên, sau đó cô nghĩ tới Mục Lộc, đầu óc quay cuồng bỗng thốt ra

câu này.

Tần Dư Kiều chỉ muốn dọa Lục Cảnh Diệu mà thôi, nhưng Tần Dư Kiều không ngờ Lục Cảnh Diệu sẽ đánh cô.

Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ cảm thấy Tần Dư Kiều đáng đánh đòn như ngày hôm

nay, vậy nên anh cứ tiếp tục đánh. Khi anh bật đèn nhìn thấy khuôn mặt

vô tội của Tần Dư Kiều thì ngọn lửa trong lòng càng bùng lên. Sau đó anh đưa tay xoay Tần Dư Kiều lại đặt lên trên đùi, đưa tay đánh "Bốp" một