Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328510

Bình chọn: 7.5.00/10/851 lượt.

ch Thiên Du nhìn Tần Ngạn

Chi nói, "Đến ngày tổ chức tiệc rượu của Kiều Kiều, ông ấy cũng sẽ từ

London đến đây tham gia hôn lễ của Kiều Kiều, đến lúc đó ông sẽ biết."

"Bạch Thiên Du." Tần Ngạn Chi đứng lên, "Tại sao cái tên Joseph đó lại tới đây?"

Bạch Thiên Du chớp mắt: "Đương nhiên là lấy thân phận cha dượng của Kiều Kiều để tới đây rồi. Nếu như ông để ý, thì ngày đó ông không tới tham

gia cũng được."

Tần Ngạn Chi thật là tức đến điên rồi, mặt đen lại xoay người đi, sau đó lại xuống nước nói: "Thiên Du, dù sao cũng từng là vợ chồng, em chừa

cho tôi một chút mặt mũi được không."

Bạch Thiên Du suy xét về vấn đề này của Tần Ngạn Chi: "Ngạn Chi, ban đầu tôi đã nói với ông rằng tư tưởng của ông như vậy là không được rồi. Ông có chủ nghĩa đàn ông quá lớn. Thế này đi, tôi và ông đã ly hôn, ông tái hôn, tôi cũng tái hôn, mọi chuyện coi như công bằng. Tôi cũng đâu có

cắm sừng ông lúc chúng ta còn ở bên nhau, còn cần giữ mặt mũi gì cho ông nữa. Ngược lại là ông đó, ông có bao giờ để tôi chút mặt mũi nào chưa?"

Tần Ngạn Chi á khẩu không trả lời được.

Vóc dáng của Bạch

Thiên Du còn thấp bé hơn cô con gái Tần Dư Kiều nhưng khí thế lại mạnh

mẽ hơn nhiều. Cho dù không đi giày cao gót đứng trước mặt Tần Ngạn Chi

nhưng vẫn khiến Tần Ngạn Chi có cảm giác bị đè nén: "Mặt khác tôi cũng

quên chúc mừng ông, chúc mừng ‘lão bạng sinh châu’ [**'>, đúng là gừng

càng già càng cay, quê quá hoá khùng...."

[**'>Lão bạng sinh châu: ý chỉ người già rồi mới có con.

Tần Ngạn Chi nhìn vợ trước, sau đó lắc đầu. Tóm lại khi đối mặt với Bạch Thiên Du ông không thể nào tức giận được. Khuôn mặt Bạch Thiên Du như

chưa từng già đi nhưng Tần Ngạn Chi thì ngược lại, ông cảm thấy khó chịu khi tóc mai của mình đã điểm bạc.

....

Tần Ngạn Chi rất muốn tổ chức đám cưới của con gái cho thật linh đình,

mời thật nhiều phù dâu phù rể. Những người đó đều được Tần Ngạn Chi

chuẩn bị trước rồi, vậy cũng giúp Lục Cảnh Diệu và Tần Dư Kiều tiết kiệm chút thời gian.

Sau đó khi Lục Cảnh Diệu nhìn thấy Giang Hoa trong đám phù rể, anh thật lòng cảm thấy cha vợ mình thật không đáng tin chút nào.

Tối hôm trước hôn lễ, Giang Hoa tới Nhà họ Tần, tây trang thẳng thớm,

rất có phong thái phù rể. Lúc Lục Cảnh Diệu đưa một phong bao lì xì cho

Giang Hoa, Giang Hoa từ chối: "Tôi là bạn tốt của Kiều Kiều, giúp đỡ mà

thôi."

Trong lòng Lục Cảnh Diệu cười lạnh, cười liếc nhìn Tần Dư Kiều. Cô lại

tỏ ra cô cùng thản nhiên, ngồi xuống hỏi Giang Hoa: "Ngày mai vất vả cho anh rồi."

"Nói gì đấy." Giang Hoa nhìn Tần Dư Kiều, "Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Kiều tiểu muội đã sắp lên xe hoa rồi."

Giang Hoa gọi Tần Dư Kiều là "Kiều tiểu muội", cái biệt danh này rất xưa rồi, xưa đến mức khiến Tần Dư Kiều có chút hoảng hốt. Cô mím môi cười

cười: "Em cũng chờ uống rượu mừng của anh."

"Chuyện của anh nói sau đi, anh còn muốn tự do vài năm nữa, có lẽ sẽ đợi cho đến khi bằng tuổi Lục Lục là tốt nhất."

Lục Cảnh Diệu ghét nhất cái gì, ghét nhất là lôi tuổi tác của anh ra.

Anh ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, không nhanh không chậm mở miệng:

"Anh cũng đừng học tôi, người vợ tốt như Kiều Kiều thì không phải ai

cũng có thể chờ được đâu."

Giang Hoa ngẩn người, nói một câu thật lòng: "Lục thiếu quả là may mắn."

Bây giờ Lục Cảnh Diệu nói gì cũng phải nhìn sắc mặt của bà xã, xác định

trên mặt vợ yêu không có bất kỳ khó chịu nào mới từ từ trả lời: "Do kiếp trước tu luyện, cho nên kiếp này tôi cũng khá là may mắn."

Đúng lúc Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, Tần Dư Kiều nói với Giang Hoa: "Hoa

tử, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện." Tần Dư Kiều nói với Giang Hoa

xong, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, ánh mắt khiêu khích, giọng

nói lại vô cùng êm ái: "Anh đồng ý không?"

Lục Cảnh Diệu không nói lời nào, chợt cười một tiếng, đưa tay nhéo mặt

Tần Dư Kiều: "Dĩ nhiên là đồng ý, hay là hai người ra ban công nói

chuyện đi, buổi tối hôm nay rất đẹp, phù rể Giang có muốn uống chút gì

không, tôi đi lấy cho anh nhé?"

Giang Hoa cười nhìn Lục Cảnh Diệu: "Lục thiếu khách khí quá, vậy thì lấy cho tôi một ly nước ngô đi."

****

Tần Dư Kiều là muốn hỏi Giang Hoa về chuyện nhà họ Giang và nhà họ Tần,

nhưng Giang Hoa lại không muốn nhắc đến vấn đề đó. Anh nghiêng đầu nhìn

mái tóc xoăn của Tần Dư Kiều bị gió thổi bay, ánh trăng nhàn nhạt hòa

với ánh đèn màu xanh dương ở ban công chiếu lên mặt Tần Dư Kiều, gương

mặt tinh xảo kia còn động lòng người hơn cả ánh trăng.

Tần Dư Kiều chống má ngồi bên bàn tròn nhỏ, Giang Hoa dựa vào lan can

bằng thiếc, phía sau là nhưng ngọn đèn leo lét của thanh phố G khi đêm

xuống. Vị trí của nhà họ Tần cực kỳ tốt, đứng ở ban công mà có thể thấy

được toàn cảnh thành phố G, thuyền, cầu, cây cối, những tòa nhà xen với

phong cảnh đằng xa, kết hợp với dãy núi trùng điệp, khiến nơi đây mang

vẻ đẹp đặc sắc hòa trộn giữa thiên nhiên và thành phố, sóng gợn lăn tăn, đèn đuốc rực rỡ.

"Kiều Kiều, em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi trốn khỏi nhà em đều muốn kéo anh đi theo không?" Giang Hoa đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều nói.


XtGem Forum catalog