
n trôi qua vội vã vào những phút giây tươi đẹp nhất, nhưng khoảng
thời gian chờ đợi lại luôn trôi qua chậm chạp.
Cho nên Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn, bởi vì anh đã đợi được rồi.
....
Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu tổ chức hôn lễ ở thành phố S, bọn họ còn phải tổ chức một buổi hôn lễ ở thành phố G nữa.
Khi Tần Dư Kiều lấy thân phận con dâu chính thức xuống ăn cơm với mọi
người ở nhà họ Lục, Trương Kỳ liền cười nói: "Năm đó tôi cứ nghĩ rằng
quà cưới ba cho tôi đã là nhiều lắm rồi, kết quả so với Kiều Kiều
thì...."
Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu nằm một mình rất khó ngủ, sắc mặt có chút
không tốt, vừa khéo lúc này lại có người giẫm phải mìn. Anh lạnh lùng
lườm Trương Kỳ một cái, khóe miệng Trương Kỳ hơi giật giật.
Chào mới vừa mới nấu xong còn hơi nóng, Tần Dư Kiều nhắc nhở Lục Hi Duệ
ngồi bên ăn chậm một chút, nhưng Lục Hi Duệ đang vội vàng đi học liền ra sức thổi phù phù vào bát, buồn rầu nói: "Con cũng muốn xin thầy nghỉ
vài ngày."
"Con xin nghỉ làm gì?"
Lục Cảnh Diệu lập tức nói, muốn mượn cơ hội này nói mấy câu với Kiều
Kiều. Anh quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, cô đối xử với ai cũng hào phóng ấm
áp, chỉ riêng đối với anh lại lạnh nhạt giống như khối băng vậy.
"Nghỉ kết hôn ạ." Lục Hi Duệ ngẩng đầu nói với Tần Dư Kiều, "Mẹ và ba kết hôn, con có thể xin thầy nghỉ vài hôm không."
Tần Dư Kiều xoa đầu con trai một cái, mỉm cười.
Lục Cảnh Diệu cũng cười: "Vậy thì nghỉ đi, ba xin cho con." Khi anh nhìn về phía Tần Dư Kiều, nụ cười trên mặt Kiều Kiều lại biến mất.
Lúc Tần Dư Kiều quay về thành phố G tổ chức hôn lễ đã là hai tuần lễ sau khi kết thúc hôn lễ ở thành phố S rồi. Thật ra Bạch Thiên Du rất bận,
nhưng bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn để Hạ Vân tổ chức hôn lễ cho
con gái mình, cho nên bà đã bay về thành phố G từ hai ngày trước. Tối hôm qua Lục Cảnh
Diệu phải cài báo thức trên điện thoại bởi vì bây giờ anh và Kiều Kiều
đang ngủ riêng, không thể cho người giúp việc vào phòng này được, mà hôm nay lại phải về thành phố G làm tiệc rượu, anh sợ mình nhỡ giờ làm hỏng chuyện lớn.
Hiện giờ mỗi sáng sớm thức dậy Lục Cảnh Diệu cũng sẽ tự giác gấp chăn
gối lại, đến phòng Kiều Kiều gõ cửa, sau đó đặt chăn gối tối qua mình
dùng lên tầng cao nhất của tủ âm tường.
Sau khi tỉnh lại Lục Cảnh Diệu phát hiện xương sống mỏi nhừ, anh kéo cái chăn đã rơi một nửa khỏi ghế sofa, mở mắt ra nhìn cửa phòng ngủ chính
đang khép chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nặng trĩu. Anh quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt, đáng tiếc trong lòng
anh vẫn đang mưa tầm tã.
Lục Cảnh Diệu than thở, sau đó đứng lên gấp chăn gối lại sau đi về phía cửa phòng ngủ. Còn chưa tới nơi, cửa phòng đã mở ra.
"Chào buổi sáng, Kiều Kiều." Lục Cảnh Diệu ôm chăn “Thỉnh an” cô, sau đó vặn vặn cái cổ mình, phát ra hai tiếng "Rắc rắc": "Mỏi quá."
"Vào đi." Tần Dư Kiều đứng trước cửa vẫn còn đang mặc đồ ngủ, mái tóc
chưa chải. Cô nói với Lục Cảnh Diệu, "Vào thu dọn chăn gối đi, Duệ Duệ
sắp dậy rồi, đừng để cho con nhìn thấy cảnh này."
"Ừ." Lục Cảnh Diệu ôm chăn cất vào trong tủ xong, quay đầu hỏi Kiều Kiều, "Kiều Kiều, tối hôm qua em ngủ thế nào?"
Tần Dư Kiều ngồi xuống cái ghế trước bàn trang điểm, cầm một cây lược
lớn bắt đầu chải đầu. Hôn lễ ở thành phố S vốn đã vắt kiệt sức lực của
cô rồi, nghĩ đến chuyện lát nữa phải lên máy bay về thành phố G làm tiệc rượu, Tần Dư Kiều liền nhíu mày.
Lục Cảnh Diệu cười híp mắt đi tới sau lưng cô, một bàn tay đặt trên bả
vai cô, liếc nhìn cô nàng xinh đẹp đang chu mỏ cau mày trong gương. Anh
nịnh nọt nói: "Kiều Kiều, tối hôm qua anh lại ngủ không ngon, em thì
sao?"
"Em ngủ rất ngon." Tần Dư Kiều trả lời, sau đó hất bàn tay của Lục Cảnh
Diệu ra, không vui nói, "Anh đi ra ngoài đi, em phải thay quần áo."
Lục Cảnh Diệu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn sau gáy Tần Dư Kiều, sau đó tự
giác đi tới cửa sổ xoay người lại: "Anh sẽ không nhìn lén đâu."
"Lục Cảnh Diệu." Tần Dư Kiều tức giận gọi cả họ cả tên Lục Cảnh Diệu, vẻ mặt cương quyết không cho phép kỳ kèo.
Lục Cảnh Diệu không muốn Tần Dư Kiều tức giận vì mình đành thở dài,
không cam lòng ra khỏi phòng. Nhưng lúc đi tới cửa anh chợt nhớ đến một
chuyện, "Kiều Kiều, tân hôn vui vẻ."
"Ừ." Trong lòng Tần Dư Kiều dở khóc dở cười, mà Lục Cảnh Diệu nhìn thấy
sắc mặt Tần Dư Kiều không có gì thay đổi bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vì không thể đến thành phố G tham gia hôn lễ của ba mẹ nên Lục Hi Duệ
tức giận cả một buổi tối. Nhưng đến buổi sáng chuẩn bị sách vở đi học,
Lục Hi Duệ vẫn vui vẻ chạy đến phòng của ba mẹ.
Lục Cảnh Diệu nhìn đứa con trai ngây ngô của mình cảm thấy thật sầu não. Nhóc con, sao con không giúp ba một tẹo đi, con mà cứ như vậy thì mẹ
con lại muốn bay đi mất đấy.
Lục Hi Duệ thấy ba mình đang ngồi trên ghế sofa, đầu tiên là chào hỏi Lục Cảnh Diệu, sau đó hỏi mẹ ở đâu.
Lục Cảnh Diệu hất cằm về phía phòng ngủ, ý bảo là mẹ cậu đang ở trong
đó. Lục Hi Duệ muốn đi vào phòng ngủ lại bị Lục Cảnh Diệu túm lại: "Con
sắp muộn học rồi đó."
Lục Hi Duệ nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay: "Còn