
nên sâu thẳm như ánh sao mờ trong đêm đông.
"Yêu, dĩ nhiên là yêu." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, nghiêm túc đáp, "Lục Lục luôn Quả Quả ."
Tần Dư Kiều đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong mắt có chút ướt át: "Nếu như em nói Quả Quả và Tần Dư Kiều vốn không phải một người, vậy anh yêu Quả Quả hay Tần Dư Kiều?"
Sau đó Lục Cảnh Diệu im lặng.
Tần Dư Kiều cũng không nói gì, hơi quay mặt đi, một giọt nước mắt nóng
bỏng từ khoé mắt Tần Dư Kiều lặng lẽ rơi xuống. Đúng lúc này, cô cảm
thấy được một bàn tay đang chạm vào mặt mình, bàn tay hơi thô ráp lại ấm áp dịu dàng.
"Anh biết ngay em sẽ nghĩ như vậy mà, làm sao có thể không phải là cùng
một người chứ, hay là em vẫn cảm thấy mình mập hơn ngày trước? Đồ ngốc,
Quả Quả chính là Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chính là Quả Quả. Nếu như em
thật sự muốn hỏi anh hai người khác nhau ở chỗ nào, thì là Quả Quả trẻ
hơn Kiều Kiều, Kiều Kiều trưởng thành hơn Quả Quả, vào mỗi thời điểm
khác nhau con người luôn có những thay đổi.... Kiều Kiều, anh không cho
phép em suy nghĩ đến những thứ linh tinh như nhân cách phân liệt kia
nữa. Mà dù có phân liệt thật thì chỉ cần là của Tần Dư Kiều dù em phân
liệt ra 72 phần khác nhau, anh vẫn có thể tìm em về."
Lời Lục Cảnh Diệu nói rất thâm tình, ánh mắt cũng rất chân thành tha
thiết động lòng người. Anh đưa tay xoay mặt Tần Dư Kiều lại, nói tiếp,
"Kiều Kiều, đừng tức giận nữa có được không, cũng đừng suy nghĩ lung
tung nữa, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, đừng lãng phí thời
gian của hai ta để giận dỗi và chiến tranh lạnh nữa, được không?"
Lục Cảnh Diệu nói thật dịu dàng, một tiếng "Được không" cuối cùng còn
mang theo sự cầu xin mãnh liệt. Không phải Tần Dư Kiều không xúc động,
chỉ là cô vẫn cảm thấy hỗn loạn khó chịu.
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều vào trong lòng: "Thật ra anh vẫn không cho
rằng em là nhân cách phân liệt, dù là em hay Quả Quả đều cho anh một cảm giác...."
"Cảm giác gì...." Tần Dư Kiều khàn khàn hỏi.
"Cảm giác của tình yêu." Lục Cảnh Diệu tỳ cằm mình lên cổ Tần Dư Kiều .
Đáp án này ít nhiều có chút lừa bịp, Tần Dư Kiều cười nhẹ một tiếng
không nói gì. Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều chặt hơn, dè dặt nói, "Đừng
để tinh thần chịu áp lực quá lớn. Em là Kiều Kiều, cũng là Quả Quả, bây
giờ anh đã không lo em sẽ nhớ lại tất cả chuyện trong quá khứ nữa. Lục
Lục có lỗi với Kiều Kiều, nhưng Lục Cảnh Diệu lại rất may mắn, ông trời
để anh ta gặp lại Tần Dư Kiều . . . . . Kiều Kiều, em có thể nghe thấy
lời ông trời nói với em không?"
Tần Dư Kiều : "Nói cái gì?"
"Nối lại tiền duyên."
Tần Dư Kiều cười, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt: "Anh nghĩ đơn giản quá nhỉ."
Lục Cảnh Diệu cho rằng Tần Dư Kiều nói đùa, cô chỉ đang tiếp tục phát
huy tính trẻ con kỳ lạ của cô mà thôi. Nhưng Lục Cảnh Diệu tính sai rồi, Tần Dư Kiều vốn không nói đùa với anh, mặc dù cô cười với anh, thân
thiết với anh.... Nhưng cô vẫn đẩy anh ra xa, "Anh mau ôm cái chăn với
hai cái gối đến đây cho em, em muốn đi ngủ."
Sau đó Lục Cảnh Diệu vui vẻ ôm lấy chăn gối đến, kết quả là bị Tần Dư
Kiều đá xuống giường. Người đàn ông bị đá xuống giường nhìn sắc mặt
không cho phép thương lược của người phụ nữ trên giường, "Kiều Kiều."
"Đừng làm ồn nữa, ngày mai còn nhiều việc lắm đấy, anh cũng mau đi ngủ đi."
"Kiều Kiều!"
"Em không muốn nói lần thứ hai!"
"Kiều Kiều...." Lục Cảnh Diệu nhìn chằm chằm cô gái đã nhắm mắt lại, thở ra một hơi uất ức thật dài, sau đó ôm chăn trở lại ghế sa lon, mắt lạnh nhìn về phía Tần Dư Kiều. Cô không hề có chút phản ứng nào, thật sự
khiến anh không cam lòng.
Mặc dù Lục Cảnh Diệu
không cam lòng nhưng làm chú rể vẫn quan trọng hơn. Ngày hôm sau anh
mang vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả phù rể phù
dâu đều đã sớm tập trung ở dưới tầng nhà họ Tần. Chưa tới 6 rưỡi, nhà họ Tần đã bắt đầu bận rộn .
Tần Dư Kiều sau khi rời giường liền bắt đầu trang điểm làm tóc, mặc mặc
lễ phục xuống dưới tầng, sau đó cùng Lục Cảnh Diệu quỳ gối xuống trước
mặt bà nội, kính trà Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du .
Hôm nay Tần Dư Kiều không mặc áo cưới, mà là một bộ sườn xám Trung Quốc
cách điệu với viền ren, cổ áo sườn xám, váy kiểu đuôi cá, ren thêu thủ
công trong suốt hở lưng.... Lục Cảnh Diệu lại cảm thấy nó trong suốt
quá.
Bạch Thiên Du vẫn để cho Tần Ngạn Chi chút mặt mũi, không mời Joseph tới nhà họ Tần, mà bảo ông lát nữa đến thẳng khách sạn tham gia tiệc cưới
luôn. Hạ Vân cũng không tham gia bữa tiệc lần này, chỉ còn Tần Dư Trì
được Tần lão phu nhân dẫn đi tham gia tiệc rượu.
Lúc sáng, Tần Du Trì mặc một bộ tây trang phẳng phiu đứng trước mặt Tần
Dư Kiều chúc mừng: "Chị, chúc chị và anh rể sống với nhau đến đầu bạc
răng long."
"Cám ơn Tiểu Trì." Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu
quay đầu nhìn Giang Hoa. Giang Hoa mím môi, rút từ trong ví da màu đen
ra một bao lì xì đưa cho Lục Cảnh Diệu. Sau đó Lục Cảnh Diệu lại đưa bao lì xì cho Tần Dư Trì: "Học tập cho tốt, thi được một trăm điểm."
Tần Dư Trì gật đầu, Tần Dư Kiều ôm tay Lục Cảnh Diệu nhìn đứa em trai
đột nhiên hiểu chuy