
ng, giọng nói còn có chút khàn khàn ngái ngủ: "Quả Quả, vẫn
còn rất sớm, em muốn làm gì vậy?"
Quả Quả loẹt quoẹt dép kéo một cái vali lớn từ bên ngoài vào, cười hì hì nói: "Chuyển nhà."
"Chuyển...." Lục Lục chưa phản ứng kịp, đơ ra khoảng hai giây. Lời Quả Quả nói nhưng một tảng băng lạnh lẽo đập vào đầu anh, trong nháy mắt làm cho anh mất
đi khả năng nói, há hốc mồm mà không nói nổi một chữ.
Quả Quả
chưa bao giờ chuyển nhiều đồ vào nhà Lục Lục, mỗi lần chỉ mang mấy bộ
quần áo hoặc một số thứ lặt vặt. Nhưng chẳng hiểu từ khi nào, mỗi góc
trong căn nhà này đều có đồ của cô.
Đầu tiên Quả Quả đến thư
phòng thu dọn lại tranh, sau đó là mấy bộ quần áo trong tủ treo quần áo, cuối cùng là những thứ nhỏ nhặt mà cô mua: cái đèn thuỷ tinh hình đôi
thiên nga trên tủ sách, cái gối ôm tình nhân đáng yêu trên ghế sa lon,
còn có con dao gọt trái cây Thụy Sĩ, mấy cuốn sách ở đầu giường, quần áo lót cô mới vừa phơi hôm qua....
Cô mang đi hết, không vứt thứ
gì. Tất cả đồ đạc được cho vào một thùng các-tông, cuối cùng một thùng
không đủ, cô lại vào trong phòng để đồ tìm thêm một cái thùng nữa.
Cái thùng thứ hai vẫn còn thừa chút chỗ trống, cho nên Quả Quả tiến hành
đợt thu dọn lần thứ hai: móc chìa khóa, bánh bích quy ăn một nửa, còn có tấm ghép hình chưa hoàn thành và ảnh chụp của cô trong ví Lục Lục.
Từ đầu tới cuối, Lục Lục vẫn im lặng nhìn cô, nhìn Quả Quả rất có trật tự sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Dường như Quả Quả cuối cùng cũng nhận ra Lục Lục đang nhìn mình chằm chằm, cô khẽ hỏi: "Quấy rầy anh ngủ à, em xong ngay đây."
Ví tiền của Lục Lục vẫn còn để trong cái áo khoác ngày hôm qua. Sau khi
Quả Quả lấy ảnh trong ví tiền của anh xong lại treo áo khoác về trên giá áo. Cô quay đầu lại vẫn thấy Lục Lục nhìn cô chằm chằm bèn giải thích:
"Ảnh để lại cho anh cũng không để làm gì, em lấy về sau này còn có thể
đưa cho bạn trai mới...."
Lục Lục quay đầu thở ra một hơi, mười ngón tay nắm chặt ga giường.
Cuối cùng là phòng tắm, tất cả đồ dùng rửa mặt, và những đồ được mua bằng
tiền của cô đều được mang đi hết. Còn nếu là những thứ Lục Lục mua cho
cô, cô liền vứt vào thùng rác. Cho nên đến lúc sắp xếp gần xong thì
không chỉ có hai cái thùng được chất đầy, mà cả thùng rác trong phòng
cũng đầy ự, bên trong toàn là những thứ Lục Lục tặng cho cô: cái áo
khoác xinh đẹp, những món đồ chơi nhỏ bé đáng yêu.
Hình như vẫn
còn một món đồ chưa mang đi, Quả Quả do dự một lát, cuối cùng đi tới đầu giường, ngồi xuống chiếc giường Lục Lục đang ngồi nói: "Cái ga giường
này cũng là do em bỏ tiền ra mua...."
Đôi mắt Lục Lục sâu và đen nhìn không thấy đáy: "Quả Quả."
"Em muốn đem nó đi."
"Quả Quả." Lục Lục nhìn về phía Quả Quả, "Chúng ta đừng chia tay nữa...."
Quả Quả không nghe thấy lời Lục Lục nói, mà hình như cũng không còn nhìn
thấy anh nữa, đôi mắt to tròn chỉ nhìn về phía chăn ga trên giường. Sau
đó Lục Lục yên lặng đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh kéo rèm cửa sổ nhìn
ra phía ngoài, quả nhiên bầu trời đầy mây.
Lục Lục quay đầu nhìn
về phía Quả Quả, cô đang lột vỏ chăn, động tác rất dứt khoát, sau đó là
ga giường, cuối cùng ngay cả bao gối cũng lấy đi.
Lục Lục nhớ rõ
bốn thứ này là do Quả Quả mua về, chăn ga màu đỏ tựa gấm thêu Long
Phượng Trình Tường trong tân hôn. Anh cũng không biết Quả Quả mua được
những thứ này ở đâu, lần trước lúc Quả Quả trải ga anh còn cảm thấy rất
buồn cười. Nhưng buổi tối Quả Quả cùng anh chơi trò động phòng, Quả Quả
phủ lên đầu mình một chiếc khăn voan màu đỏ, cười hì hì nói với anh:
"Anh Lục, anh mau tới vén khăn cho em...."
Lúc trước Lục Lục luôn đặt một xấp tiền ở tủ đầu giường, nhưng đến nay xấp tiền ấy vẫn không
vơi đi một tờ nào. Lục Lục cũng không muốn quan hệ của mình và Quả Quả
vì tiền mà thay đổi, cho nên nếu Quả Quả không xài tiền của anh, anh
liền thay bằng cách mua quà tặng cho cô. Nhưng bây giờ cô không những
không mang theo bất cứ thứ thì anh tặng mà còn ném hết vào thùng rác.
Rốt cuộc lúc Quả Quả thu dọn xong mọi thứ, sắc trời bên ngoài cũng sáng hơn một chút. Quả Quả đứng thẳng người nói với Lục Lục bên cửa sổ : "Anh
Lục, anh có cần kiểm tra lại không?"
Lục Lục hít sâu một hơi: "Quả Quả, chúng ta không chia tay, em đừng làm loạn...."
"Ai nói không chia tay sẽ không chia tay nữa, anh đuổi em đi em phải đi,
gọi em phải tới sao?" Từ sau khi rời giường Quả Quả vẫn rất ôn hòa, cho
dù lúc hỏi ngược lại Lục Lục giọng nói cũng mang theo ý cười, chỉ là nó
lại giống như một loại cười nhạo, giống như đang giễu cợt Lục Lục, lại
giống như đang tự trào phúng chính mình.
"Vậy em cũng không cần
phải đi, em có thể ở đây." Lục Lục đi đến bên hai cái thùng lớn, tất cả
mọi thứ bên trong đều khiến anh đau nhói. Từ khi Quả Quả bắt đầu thu xếp đồ đạc, sự tức giận đã dâng lên trong lồng ngực anh, hiện giờ sự tức
giận này cũng rất muốn bộc phát ra, nhưng anh lại không tìm ra lý do để
bộc phát. Là anh nói chia tay, tối hôm qua là anh cố ý nói muốn chia tay với cô.
Hai cái thùng đó một
cô gái không thể mang xuống dưới tầng được, cho nên Quả Quả ngẩng đầu
nhìn