
...
Minh Thư ra khỏi nhà khi đồng hồ chỉ mới chỉ kim ngắn số 7. Kỳ
Tuấn thì vẫn tiếp tục ngủ. Thư đùng đùng đem xuống định bỏ vào thùng rác, nhưng
khi nắp thùng rác mở ra thì cô lại phân vân. Không phải vì cô tiếc những vật
dụng hàng hiệu Kỳ Tuấn đã mua nhưng vẫn là như vậy, Thư không có thói quen rũ
bỏ những thành ý từ người khác mà không có lý do. Nếu không muốn nói là từ chối
một cách vô duyên như vậy. Ánh Tuyết vỗ vai cô:
- Nghĩ cái gì vậy? Tớ đứng bên kia đường ngoắc cậu nãy giờ.
- Cậu lái ôtô được chứ?
- Được.
- Đi xe của tớ đi.
- Thôi đi cô ơi, đi xe hơi thì chẳng thể vào được cái chỗ tớ vừa mới khám phá
đâu.
- Thức ăn lề đường à?
- Thôi, nhanh đi. Mình đón Taxi đi cho nhanh.
Ánh Tuyết dắt Minh Thư đến một tiệm ăn của người Hoa, trông thật
tấp nập và đông đúc. Cả hai chọn lấy menu và xem thử, Ánh Tuyết nói:
- Cho tôi 2 phần cháo Quảng đặc biệt.
- Còn gì nữa không thưa cô?
- À, vậy là được rồi. Tôi muốn giới thiệu cho bạn tôi món ăn nổi tiếng nhất ở
đây.
Minh Thư nhíu mày nhìn Ánh Tuyết:
- Chỉ là cháo Quảng thôi mà. Dắt đi đâu cho xa vậy!
- Nếu chỉ là cháo Quảng bình thường thì tớ chẳng rủ cậu đi đâu. Ngon lắm.
- Tớ chỉ có đúng 30 phút để ăn thôi đấy. Tớ không được đến tòa soạn muộn đâu.
Minh Thư nhìn sang bàn kế bên cạnh, mùi chè thơm lừng, ngọt lịm
từ mấy chén chè mà anh phục vụ đặt xuống bàn. Minh Thư chợt thấy thèm vô cùng,
cô hỏi:
- Ở đây có bán chè nữa hả?
- Dĩ nhiên, đủ thứ chè luôn. Menu kìa, sao không lật ra.
Minh Thư nhìn những loại chè đủ màu sắc rồi tự nhiên cô thèm đến
không thể tả nỗi. Cô nói:
- Anh phục vụ ơi, làm ơn cho tôi 2 chén chè thái.
- Sao sáng sớm lại đi ăn chè? Tớ rủ cậu ăn cháo mà.
- Thì tớ sẽ ăn sau. Bây giờ tớ thích ăn chè hơn.
Và thế là cứ mặc cho tô cháo Quảng bốc khói bay đi, Minh Thư ăn
chè một cách ngon lành. Cứ như là cô mới ăn lần đầu vậy. Ánh Tuyết vừa nhìn cô
bạn ăn vừa ái ngại với những người ngồi xung quanh khi Minh Thư cứ khoác tay
gọi thêm ngay cả khi chén đang ăn còn chưa cạn. Và bây giờ đã là chén thứ 10,
cô vẫn chưa có dấu hiệu là ngán ngẩm. Ánh Tuyết nói:
- Thư à, sắp tới giờ rồi. Nếu không sẽ về muộn đấy.
- Vậy hả? Ôi trời, tớ vừa gọi thêm 5 chén nữa.
- Cậu ăn như thể chưa từng được ăn vậy.
- Tớ biết là tớ ăn nhiều nhưng không hiểu sao hôm nay tớ cứ muốn ăn và ăn món
này. Ngon tuyệt!
Ánh Tuyết thanh toán tiền xong, cả hai lên Taxi và đi về, tay
Thư vẫn còn túi chè mang theo đem về. Ánh Tuyết nói:
- Lần sau ai mà dám rủ cậu đi ăn nữa.
- Bất quá thì lần sau tớ sẽ khao. Cảm ơn cậu đã cho tớ một địa chỉ tuyệt vời.
- Cậu cứ ăn thế này, nhà họ Thái chắc sẽ mừng điên lên mất.
- Vì sao?
- Cậu không nghe nói thèm ngọt sẽ sinh con trai à?
- Thôi đi Ánh Tuyết, thế kỷ 21 rồi. Cho tớ xin! Mà mẹ chồng tớ đã nói bà không
đặt nặng em bé là trai hay gái đâu nhé.
Minh Thư xuống xe, cô thấy Kỳ Tuấn cũng vừa đến tòa soạn, trông
vẻ mặt thì vẫn hầm hầm, không nói không cười nhưng hễ gặp gái thì đểu số 1. Cô
đang nghĩ tới chuyện lúc nãy Ánh Tuyết nói, nếu đó là một bé trai thì sao nhỉ?
Thư cũng thích nhưng bà mẹ nào chẳng mong sinh ra được một cô con gái giống
mình. Con trai thì thường giống ba, thích được thừa hưởng những gì mà người đàn
ông đầu tiên chúng thần tượng dạy bảo. Ba của con cô à? Chẳng ra gì. Chẳng có
gì để con của cô sau này noi theo. Nhưng nếu đã cùng sống chung dưới một ngôi
nhà, chả làm cách nào có thể tách đứa nhỏ ra khỏi Kỳ Tuấn.
Nhưng nếu giống Thư thì sao kia chứ? Lúc nào cũng phải trĩu nặng với công việc
và chất đống tâm sự lên thật cao, đến một lúc nào đó thì phải cố mà dìm xuống
để chất chứa những nỗi niềm khác ư? Kỳ Tuấn có muôn vàn điều xấu, có lẽ đúng.
Nhưng không phải anh không có những điểm đáng ghi nhận là một ông bố tròn vai.
Ít nhất là cách anh chàng học hỏi cách thay tã và tự xoay sở khi không có Thư ở
lớp học. Điều đó Thư cảm nhận được. Chỉ có điều, cô vẫn không muốn ghép cô và
Tuấn vào cùng một công việc. Đó là một công việc lớn của cuộc đời: làm cha mẹ
của con nít.
- Vào đi!
Dòng suy nghĩ khựng lại khi có tiếng gõ cửa phòng, Phương Dung hỏi:
- Tôi có thể nói chuyện với sếp được không?
- Mời ngồi.
Phương Dung ngồi xuống, Minh Thư nhìn đảo quanh một vòng rồi
hỏi:
- Cô có thắc mắc gì về lương bổng sao?
- Không phải.
- Thế là chuyện gì?
- Tại sao tôi vẫn chưa thể là nhân viên chính thức? Khả năng làm việc của tôi
có vấn đề gì sao? Tôi cần nó và tôi muốn dùng năng lực của mình đảm nhận chiếc
ghế của cô trong thời gian cô đi vắng.Tôi tự tin với khả năng làm việc của
mình.
- Không phải tự nhiên mà tôi để Vương Khang trở thành nhân viên chính thức của
tòa soạn trước chị.
- Cô nói là cô cần biết lí do đích thực tôi làm việc ở đây. Đơn giản chỉ vì tôi
muốn quay về Việt Nam mà thôi.
- Thứ nhất, việc tôi chọn người thay thế thì ông chủ đã toàn quyền giao cho tôi
quyết định. Thứ hai, năng lực làm việc của chị là không có gì phải bàn cãi, nếu
chị ngồi ở đây thì ở dưới kia, tờ tạp chí sẽ mất đi cây bút chủ lực.
- Hôm nay tôi đến đ