
Thư bước vào với vẻ mặt mệt nhoài, cô đang cởi giày, Kỳ Tuấn chạy ra:
- Em về rồi đó hả?
- Thấy không biết sao còn hỏi.
- Anh đã chuẩn bị bữa tối. Giờ chúng ta có thể bắt đầu.
- Có bao giờ ăn chung không mà chuẩn bị?
- Nhưng hôm nay anh nghĩ cần phải có, bởi vì anh cần giải thích.
- Vì sao?
- Chuyện buổi trưa.
- Anh lầm rồi Thái Kỳ Tuấn.
Minh Thư đẩy Kỳ Tuấn ra, như cố để hai người gia tăng thêm
khoảng cách. Minh Thư nói:
- Khoảng cách này là được rồi. Tốt nhất từ nay về sau anh và tôi nên như thế
đi. Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến anh. Chuyện của
anh tôi không quan tâm và tôi cũng không cần nghe anh giải thích. Tôi không
muốn để anh ngộ nhận hoặc tưởng tượng thêm điều gì khác, anh hãy nhớ, tôi đến
với cuộc hôn nhân này không có gì ngoài động cơ muốn đi ngược lại quy luật, tôi
muốn mang đến đau khổ cho người gắn mác là chồng tôi. Thế nên tôi chả có cớ gì
để mà đau khổ hay tức giận hay hờn ghen gì hết. Hơn nữa ...
Minh Thư dừng lại một chút rồi nói:
- Anh không đủ tư cách để làm tôi ghen với bất cứ người phụ nữ nào của anh.
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng chỉ mỉm cười và đáp:
- Em có tin là em không nhận ra những lời nói sắt đá và vô tình kia của em
không thể làm anh đau đớn chút nào mà ngược lại còn làm anh vui mừng vì những
lời đó giống lời ghen tuông hơn hay không? Nhưng em à, anh không cưới em chỉ để
chịu đựng em. Anh làm như thế vì anh muốn gạt qua mọi thứ. Anh có thể bỏ qua
hết cho em để chúng ta cùng xây tổ ấm cho đứa con sắp chào đời. Thái Kỳ Tuấn
này chỉ biết yêu phụ nữ chứ chưa biết cách hại phụ nữ. Đây là lần cuối cùng anh
cảnh cáo em, đừng bắt anh đi trái với quy luật của anh!
Trước khi Minh Thư bỏ vô phòng, Kỳ Tuấn còn nói:
- Phụ nữ luôn có những kế hoạch trả thù thâm sâu, sắc sảo hay cay độc hơn cách
đàn ông trả thù nhưng xin em hãy nhớ, ở trên đời này, đàn ông mới là người làm
vỡ trái tim phụ nữ nhiều hơn. Em cứ tiếp tục làm như thế sẽ không có lợi gì cho
em đâu.
Đèn ngủ hôm nay ánh lên muộn hơn, vẫn là kẻ sofa người trong
phòng. Nhưng cả hai đều không thể nào yên tâm mà nhắm mắt ngủ. Kỳ Tuấn thì đang
gậm nhắm nỗi đau xé lòng từ những lời nói còn sắt hơn những con dao cứa vào
trái tim anh. Minh Thư lạnh lùng và vô tình một cách thật đáng sợ. Tuấn không
nghĩ rằng anh lại đau nhiều như thế vì một người con gái. Còn Minh Thư, cô cũng
đã bắt đầu cảm nhận được lời nói nơi phía con tim, cô không quá mạnh mẽ như bề
ngoài và khi chỉ còn lại một mình, cô chỉ muốn khóc thật to đôi khi chỉ với
những nỗi niềm không thể chia sẻ cho ai. Tại sao Thư lại nhớ mãi cái cảm giác
bắt gặp Kỳ Tuấn hôn Phương My? Con người đó có đáng để Thư mất nhiều thời gian
thế không? Thật lãng phí! Điều đó còn khó chịu hơn cả những lúc bị nghén thai.
Thư tức tối đến uất nghẹn vì cố kiềm chế. Nhưng! Không được khóc! Cô không cho
phép mình khóc! Thư phải tôi luyện cho mình một thứ cảm xúc cứng như đá, lạnh
như băng và sắc như đao kiếm. Để sự quyến rũ từ cô có thể chiếm được tình cảm
của bất cứ đối tượng nào cô muốn để rồi dùng thứ cảm xúc sắt đá kia cứa từng
nhát kiếm vô tình vào con người ấy.
- Chào!
- Còn ngái ngủ hả bạn?
- Ừ.
- Để tớ qua, tớ và cậu đi ăn sáng.
- Sao hôm nay lại có hứng thú rủ tớ đi ăn vậy?
- Thì tớ đang qua đó. Thay quần áo nhanh lên đi!
Minh Thư vệ sinh cá nhân nhanh gọn rồi mở tủ chọn bộ đầm ưng ý
mặc. Cô thấy cái túi hơi lạ đặt phía dưới, Thư nhớ đây chính là tên shop trong
siêu thị cô đã chọn mấy kiểu đầm bầu. Rõ ràng hôm ấy cô chưa lấy về. Thư ngẫm
nghĩ một chút rồi cô lại tình cờ đi ngang phòng đối diện, có vài thùng sơn và
trên tường thì có vài vết sơn qua loa. Đây là phòng dành cho bé yêu sau khi lớn
lên. Thư trông thấy chiếc xe đẩy mà Kỳ Tuấn đã chọn, lẽ nào anh đã quay lại đó?
Nhưng chuyện hôm qua vẫn còn đọng lại, Minh Thư đem túi đồ ra và
quăng vào người Kỳ Tuấn:
- Anh giở trò gì thế?
- Cái gì nữa ?
Kỳ Tuấn gãi đầu ngồi bật dậy, anh dụi mắt giọng vẫn còn ngái ngủ:
- Mới sáng sớm cô lên cơn điên gì vậy?
- Tôi không có mượn anh chơi trò bao đồng này nhé. Ai đặt thứ đó vào tủ quần áo
của tôi?
Kỳ Tuấn nhìn thấy túi đầm bầu, anh chàng bĩu môi:
- Ra là thế! Không đẹp, không vừa hay là không thích?
- Tôi sẽ không mặc đồ không phải tôi mua.
- Cũng vậy thôi mà. Sao cũng được. Đối với tôi chả là cái gì hết, cô quăng lại
đây thì tôi cũng chẳng mặc được đâu. Sẵn tiện xuống quăng dưới sọt rác dưới
tầng trệt đi.
- Lần sau đừng có làm mấy chuyện điên rồ này nữa.
- Cô cho làm vậy là hay thì cứ việc. Hôn nhân không tình yêu thì tốt hơn hết
cũng giữ thái độ với đứa nhỏ. Nó nghe hết, biết hết đó.
- Anh tỏ ra am hiểu bao giờ vậy? Qua cô giáo Phương My, người tình cũ của anh
à? Cô ta có vẻ quan tâm đến học trò như anh nhiều đấy.
- Cô thích nói gì thì tùy cô. Đứa trẻ đang ở trong bụng cô không có nghĩa là
tôi không có phần. Tôi đang nhường nhịn cô, tất cả là vì con của tôi thôi.
- Anh muốn làm thì anh làm. Tôi cản được anh sao? Anh thích cái trò dọa nạt
người khác quá hả?
- Cô