
ng có vẻ gì là muốn lao
vào bàn ăn bởi những thứ cô mua về. Nhưng vừa bước ra, Thư thấy mấy món ăn kia
của cô biến mất hết, còn lại mấy món ăn trên bàn. Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, đang
khoan khoái uống ly Pepsi và ngồi bấm remote liên tục. Minh Thư quát:
- Sao ăn phần thức ăn của tôi? Anh vô duyên vừa phải thôi nhé!
- Cũng ngon lắm chứ. Lâu rồi không ăn mấy thứ đó, xin lỗi nhé, tôi ăn hết sạch
rồi.
- Anh ... Anh muốn gây sự à?
- Ồ không. Nhưng mà cô biết đấy, lúc đói con người khó mà cưỡng nổi thứ gì hấp
dẫn được con mắt.
- Anh ... Anh có biết là tôi đang đói lắm không vậy? Tôi còn núi công việc phải
làm, giờ thời gian đâu mà đi mua lại món khác.
- Vậy thì tôi có thể đền cho cô mấy thứ trên bàn. Hoặc là cô đợi đi, tôi sẽ mua
về cho cô cái khác. Nhưng nếu như thế thì cô phải đợi, mất thời gian lắm.
Nói rồi Kỳ Tuấn vào phòng lấy một cái áo khoác và nói:
- Thôi được rồi, tôi sẽ đi mua. Có chờ được thì chờ!
Kỳ Tuấn mở cửa bước ra ngoài, Minh Thư không còn cách nào khác,
cô phải chịu ngồi trên bàn và ăn. Dĩ nhiên sức ăn của bà bầu thì mấy món ăn này
còn gì bằng. Thư ăn ngon miệng lắm. Sau khi dọn dẹp xong, Thư vào phòng và làm
việc. Chợt, cô suy nghĩ, Kỳ Tuấn làm vậy phải chăng là có lý do. Một công tử
giàu có như thế biết ăn được KFC là đã khá rồi chứ huống chi lại ngốn hết mấy
cái Hamburger. Cả đêm cô vừa làm việc vừa chờ Kỳ Tuấn về cố để muốn nói một lời
cảm ơn. Nhưng công việc thì chất chồng đống còn Kỳ Tuấn thì vẫn không thấy tăm
hơi. Thư gục lại xuống bàn làm việc...
Kỳ Tuấn lái xe một vòng quanh thành phố rồi lại trở về nhà, nhìn
thấy đồ ăn trên bàn đã được dọn, Tuấn vội đi lục tủ chén rồi lại tủ lạnh và tới
thùng rác cũng không tha. Tuấn thực sự cảm thấy hạnh phúc, Minh Thư đã ăn hết
trọn vẹn. Anh rón rén mở cửa vào phòng, nhìn Minh Thư ngủ trông thật tội
nghiệp, Tuấn nhẹ nhàng bế cô qua giường và đắp chăn cẩn thận cho Thư. Cô vẫn
không hay biết vì ngủ quá say, chắc có lẽ vì được ăn no và làm việc cả ngày mệt
mỏi. Tuấn lén lút hôn lên má Minh Thư và nói:
- Như thế là quá đủ rồi, hôm nay anh vui lắm, em có biết không? Anh thèm thuồng
cảm giác hạnh phúc này cùng với em. Trái tim anh đã đi quá giới hạn anh cho
phép rồi, bà xã ạ! Chúc em ngủ ngon!
Rồi Kỳ Tuấn vặn lại đồng hồ, để Minh Thư có thể ngủ thêm một
chút. Anh đem tất cả các phần công việc còn lại ra phòng khách và làm hết cả
đêm hôm đó. Sáng muộn hôm sau, Thư tỉnh giấc. Cô nhìn thấy mình đang ngủ yên
trên giường, chưa bao giờ Thư ngủ ngon như hôm nay. Rồi cô lại nhìn sang bàn
làm việc và hoảng hốt:
- Nguy to, mình vẫn chưa làm xong. Trời đất tại sao mình lại có thể bị cơn buồn
ngủ xui khiến thế này. Không xong rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa, làm sao mà được
đây.
Minh Thư cảm thấy lạ, xấp hồ sơ cô làm xong hôm qua vẫn còn đây
nhưng phần chưa làm xong đã biến mất. Thư lục tung bàn làm việc rồi chạy ra
khỏi phòng, laptop của Kỳ Tuấn vẫn còn mở và đống hồ sơ thì đã được hoàn thành
xong. Minh Thư cũng không biết làm gì, cô thu xếp mọi thứ xong xuôi rồi lại đến
tòa soạn. Trông thấy Kỳ Tuấn đang đứng tán dốc với mấy cô nàng ở canteen như
một thói quen, Minh Thư dù rất muốn cảm ơn nhưng cô vẫn không thích hình ảnh
này của Tuấn. Trông thấy Minh Thư đi ngang, mấy cô nàng có vẻ ý tứ hơn:
- Vợ anh tới kìa.
- Có gì đâu. Em cứ tự nhiên.
- Anh không sợ sếp à?
- Ơ... Sao lại phải sợ?
- Mà chừng nào anh mới phải đến lớp học đó nữa?
- Tại vì lúc Thư và anh đến lớp học Thư đã mang thai tháng thứ 5, và bọn anh
cũng đã học hết của tháng thứ 6. Qua tháng thứ 7 và thứ 8 thì mỗi lần chỉ cần
đến một buổi nữa thôi được rồi. Chưa tới đâu.
Minh Thư vừa định vào phòng đã thấy Phương Dung nhìn mình, cô
cũng nhún vai rồi bỏ đi lại uống một chút nước. Kỳ Tuấn xuất hiện sau lưng cô:
- Chào!
Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, cô quay lại và không thấy ai chú ý nên cũng gật đầu chào
lại. Kỳ Tuấn nói:
- Hôm nay trông cô tươi tắn lắm. Chắc là hôm qua ngủ đủ giấc!
- Anh cũng biết nói đùa quá hả?
- Tôi... không bị trách khứ gì về chuyện hôm qua chứ?
Minh Thư im lặng. Cô lẳng lặng đi lên sân thượng, Kỳ Tuấn cũng hí hửng chạy
theo. Đứng bên cạnh Minh Thư, Minh Thư hỏi:
- Hôm qua anh cố tình phải không?
- Cố tình chuyện gì?
- Chuyện bữa ăn tối chứ còn gì nữa.
- Thì sao? Muốn nói gì? Muốn trả sòng phẳng à?
- Nếu anh muốn.
- Cô thừa biết thứ tôi cần từ cô không phải là tiền.
- Tôi không nghĩ anh lại có hứng thú với thân xác một bà bầu, thay vì những em
xinh đẹp của anh có số đo 3 vòng hoàn hảo.
Kỳ Tuấn đột ngột choàng tay ngang hông Minh Thư và kéo cô sát
vào người anh. Mỉm cười nhìn Minh Thư, cô cảm nhận lúc đó tim mình đập mạnh vô
cùng. Lần đầu tiên cô cảm thấy Kỳ Tuấn thực sự là một sát thủ tình trường đích
thực, anh luôn có cách làm mọi phụ nữ đối diện với anh phải nao núng. Minh Thư
cố giữ ý tứ:
- Làm gì vậy?
- Em đang mang thai con của tôi, em là vợ hợp pháp của tôi cả về hình thức lẫn
pháp luật. Với tôi em luôn hoàn hảo dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, phương diện
nào. Thân xác của em tôi muốn làm g