
thậm chí không ra
ngoài dù chỉ là đi café thì làm sao em có thể quay về. Chỉ là em cảm thấy, việc
nói rõ với Khang còn quan trọng hơn cả việc học mà. Em không nên để anh ấy chờ
đợi vô ích nữa.
- Nhưng em từ chối cậu ấy theo cách thật khó chấp nhận.
- Thật ra là em không chiến thắng được chính em. Em không thể bỏ qua những định
kiến con nhà giàu hay nhà nghèo, nói như vậy không phải vì em chê Vương Khang
nghèo, nhưng mà ...Lỡ như em và anh ấy yêu nhau, không có sự thống nhất giữa
hai lối sống có thể làm em và anh ấy dễ chia tay. Chị cũng biết đó, em đã từng
bị lừa dối quá nặng nề,nói tóm lại, chừng nào em chưa chắc chắn về bất cứ một
điều gì, em sẽ không để Vương Khang suy nghĩ nhiều cho em nữa đâu.
- Vậy là em cũng có tình cảm với Đỗ Khang à?
- Em luôn mong là nó dừng lại đúng lúc.
- Đừng cố phủ nhận những gì con tim đang thì thầm. Hãy biết lắng nghe và chấp
nhận sự thật từ con tim.
- Chị nói được như em thì cũng phải làm được nhé.
- Ý chết, nhà hết rau để làm salad trộn rồi.
- Để tôi đi mua cho.
Vương Khang nhanh miệng, Minh Thư liền xua tay:
- Sao như thế được? Cậu và Trúc là khách mà.
- Hay là em với chị Thư đi siêu thị nhé.
- Em lái xe cẩn thận đấy.
Kỳ Tuấn dặn Nhã Trúc rồi thoáng nhìn Minh Thư. Nhìn cả hai xuống
tầng trệt và lái xe đi. Kỳ Tuấn thở dài:
- Trông tôi có giống người sắp được hưởng niềm hạnh phúc làm cha không?
- Anh nói điên khùng gì vậy?
- Tôi hỏi cậu trông tôi có giống một người đã có vợ con không?
- Điên thật. Hỏi vậy mà cũng đi hỏi. Ai chẳng biết anh vừa cưới Hoàng Ngọc Minh
Thư, đang tham gia một khóa học chuẩn bị cho đứa con đầu lòng. Hạnh phúc quá
hóa điên rồi à?
- Phải.
Tuấn uống một chút rượu, anh chàng mím môi xoay xoay chiếc nhẫn
cưới:
- Đúng là cô ấy sắp làm tôi phát điên thật rồi.
Minh Thư và Nhã Trúc đi vào siêu thị và chọn những bó rau tươi
ngon làm salad. Nhã Trúc thì hí hửng:
- Để cho bọn họ chờ đã luôn. Lâu lâu chị em mình mới gặp mặt,
lên tầng trên dọn siêu thị nào!
- Từ từ thôi, chị không chạy nhảy như em được.
Lúc cả hai đang mãi lựa chọn quần áo thì thấy một cảnh tượng
không mấy gì là vui vẻ bên phía đối diện. Trình Can và Phương Dung tình tứ trao
nhau nụ hôn ngay cả ở chốn đông đúc. Trình Can nhận ra ánh mắt của Minh Thư và
Nhã Trúc đang nhìn, anh nói nhỏ với Phương Dung rồi Phương Dung bước xuống
trước. Trình Can chạy sang:
- Em về khi nào thế?
- Lúc nãy anh đi với ai vậy?
- Là ... Phương Dung.
- Em biết cô ta là Phương Dung. Nhưng hai người bước ra từ cái chỗ đó, là ý gì
đây?
- Khoan hãy nói chuyện này. Anh cần nói chuyện với Minh Thư.
Thư nghe thế vội vàng tránh mặt chỗ khác. Nhưng Trình Can đã nắm
tay cô lại và nói:
- Thư à, hôm trước chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Sao em không nghe điện
thoại của anh?
- Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.
- Không thể gọi điện hỏi thăm nhau sao?
- Tôi đã có chồng. Anh muốn phá vỡ gia đình tôi hả?
- Nếu em kết hôn mà thực sự vì em yêu hắn thì anh cũng không quấy rối em như
thế này đâu. Anh biết em không hề hạnh phúc khi kết hôn với Thái Kỳ Tuấn. Em
chỉ vì đứa con thôi! Em có cần phải vì tăng sự chú ý cho công việc, gây thu hút
cho người đọc bằng cách tham gia cái talkshow vớ vẩn kia không? Có hàng loạt
cách PR hữu hiệu hơn kia mà.
- Anh Can, đừng nói năng thô thiển như vậy. Tôi không thích đâu nhé! Xin lỗi
anh, tôi rất bận. Làm ơn tránh đường đi.
- Anh vẫn chờ đợi em. Quay về bên anh đi mà!
Vừa dứt câu Minh Thư quay lại lạnh lùng tát vào mặt Trình Can,
Minh Thư nói:
- Đây là cái tát đầu tiên cũng là cái tát cuối cùng tôi dành cho anh. Anh đừng
xem thường phụ nữ chúng tôi như vậy, vừa tay trong tay bên Phương Dung, giờ thì
lại nói vẫn chờ tôi. Lời nào là thật, lời nào là giả? Ai nghĩ anh thật ngọt
ngào như dáng vẻ bề ngoài thì thật là sai lầm trầm trọng, anh chỉ giỏi làm tổn
thương phụ nữ mà thôi.
- Anh không có. Anh chỉ vụng về làm không tốt mà thôi. Anh đang cố gắng sửa
chữa kia mà.
- Buông tay tôi ra. Tôi không muốn gặp anh nữa.
- Minh Thư ... Khoan đã ...
Trong lúc giãy giụa mà Trình Can thì cứ níu chặt, Minh Thư và
Trình Can cứ giằng co nhau và bất ngờ Thư ngã xuống, đập bụng vào thanh nắm ban
công khá mạnh. Cả Nhã Trúc, Trình Can đều hốt hoảng. Minh Thư ôm chặt bụng:
- Ôi, đau quá ... Ai đó có thể giúp ...
- Chị Thư, chị thế nào rồi?
- Bụng của chị... Đau quá ... Trời ơi, con của chị ...
- Minh Thư, anh xin lỗi em. Anh không cố ý!
Máu đã loang xuống sàn, cả Nhã Trúc và Trình Can đều tái mặt.
Trình Can vội bế Minh Thư xuống tầng trệt còn Nhã Trúc thì gọi điện thoại kêu
xe cấp cứu. Kỳ Tuấn và Vương Khang ở nhà, cả hai đang đánh Tennis mệt bở hơi
tai bằng bộ Wii Console khá độc đáo. Vương Khang thấy điện thoại Kỳ Tuấn đổ
chuông, anh nói:
- Này, có điện thoại kìa.
- Nghe giúp đi. Đi uống nước cái đã!
Vương Khang nghe điện thoại:
- Chào đây là số điện thoại ...
- Anh Tuấn, tới bệnh viện mau lên. Chị Thư ... Chị Thư đi cấp cứu rồi.
- Nhã Trúc, có phải cô đó không?
- Nói anh T