Polly po-cket
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 7.5.00/10/475 lượt.

h cho Trình Can một chút tình cảm đủ để ghen tức và giận hờn khi anh cứ

điên cuồng lao vào Minh Thư một cách vô vọng. Dù cô là một người có kinh nghiệm

đến mức gọi là “kỳ cựu” để đoán trước và xử lí những gì sắp diễn ra nhưng đối

với Âu Trình Can, Phương Dung cần thể hiện một chút “phụ nữ” một tí. Nghĩa là

phải yếu đuối, giận lẫy và mảy may cảm động trước sự quan tâm của anh chàng. Và

dĩ nhiên, “mĩ nhân kế” đã thành công. Trình Can đang làm việc, anh nhận được

điện thoại của Nhã Trúc:

- Chào anh.

- Em đó sao?

- Anh còn giận em chuyện trong siêu thị hôm nọ à?

- Anh làm gì dám giận em.

- Không thể tin được là anh với anh Tuấn có thể chiến đấu với nhau kể cả tình

yêu cũng vậy.

- Nó luôn tìm cách thắng anh bằng thủ đoạn

- Nhưng bây giờ họ sắp có con. Anh có cố níu kéo gì thì Kỳ Tuấn cũng đã chiếm

90% chiến thắng rồi. Con là con của anh ấy.

- Em là em gái anh, và đang khuyên anh đầu hàng đó hả?

- Em là em gái anh và hôm nay em về nhà, em muốn có anh cùng với ba và chị Nhi

ăn cơm với em.

- Ồ thế sao... Tốt quá còn gì! Trưa anh về!

Trình Can lại thở dài, nghĩ ngợi một chút, anh đã định bấm số

gọi điện thoại cho Phương Dung nhưng rồi lại tặc lưỡi làm hết cho xong mọi

việc. Cuối cùng, buổi trưa hôm đó, Can lại đến tòa soạn tìm Phương Dung. Phương

Dung trông thấy Trình Can, cô mừng đến suýt làm hư bột hư đường, Dung bỏ đi

sang hướng khác. Trình Can tặc lưỡi đuổi theo:

- Dung, em đi đâu vậy?

- Đi tránh mặt anh.

- Tại sao?

- Anh không thấy là em nên làm như vậy à? Em sẽ làm cản trở những hi vọng anh

có thể níu kéo Minh Thư.

- Không. Anh thừa nhận mình sai rồi. Anh không nên mù quáng níu kéo Thư. Cô ấy

và anh rõ ràng là không thể nào. Anh biết đó chỉ là quá khứ!

- Anh biết anh đang nói gì không ?

- Anh biết. Anh hoàn toàn tỉnh táo khi nói rằng, chuyện giữa anh và Thư là quá

khứ. Còn em mới là hiện tại của anh. Lẽ ra anh phải biết điều này sớm hơn.

Trình Can nhìn Phương Dung, rồi cô không phản ứng và nói:

- Anh chứng mình đi!

- Được thôi. Theo anh đến một nơi, anh sẽ chứng minh cho em thấy không phải anh

chỉ hứa suông.

- Anh điên quá. Lôi em đi đâu vậy?

- Đi! Theo anh. Mau lên!

Bữa cơm trưa có đủ các món ăn mà Trúc và Can thích, tuy nhiên cả

nhà cảm thấy khá gượng gạo khi xuất hiện thêm Phương Dung. Nhã Trúc khó chịu ra

mặt, Thanh Nhi nói:

- Can, là bạn của cậu hả? Mời ngồi.

- Chào ông chủ, bà chủ.

- Gọi tôi là Thanh Nhi được rồi.

- Cô chắc là ... nhân viên...

- Tôi đã vào làm việc được hơn 3 tháng. Theo lệ thì Tổng biên tập đã có thể cho

tôi cái thẻ chính thức, nhưng vẫn chưa...

- Sao cô Thư lại trì hoãn thế nhỉ? Chắc là phải có lí do.

- Thôi, vào dùng bữa đi. Hôm nay không nói chuyện công việc, con có chuyện quan

trọng muốn nói với mọi người.

Nhã Trúc mím môi:

- Nghe là biết chuyện không hay.

Trình Can nắm lấy tay Phương Dung và nói:

- Con nghĩ, chuyện của 2 tháng trước tốt hơn hết là quên hết đi. Con nghĩ là

bây giờ con đã rất ổn, đã sẵn sàng cho một tình yêu mới.

- Tình yêu mới? Với chị ấy sao?

Nhã Trúc nhận cái liếc mắt từ Trình Can, ông Minh nói:

- Con chắc chắn chứ?

- Vâng ạ. Con nghĩ con làm không có gì sai. Con không làm việc này bởi vì Kỳ

Tuấn và Minh Thư đã kết hôn. Và như thế, từ nay, con muốn mọi người bên cạnh

việc nhìn Phương Dung chỉ là một ký giả của tòa soạn “Người thời thượng”, cô ấy

còn được biết đến, với danh nghĩa là người yêu của con.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, họ trao nhau nụ hôn ngay trước bàn

ăn. Nhã Trúc cáu kỉnh nhìn tức ra mặt, không hiểu tại sao cô không thích Phương

Dung bao giờ. Luôn có ác cảm như thế nào ấy. Thích Minh Thư bao nhiêu thì lại

chán ghét Phương Dung bấy nhiêu. Thanh Nhi nói:

- Vậy thì từ nay, Can nên dắt bạn gái về nhà dùng cơm thường xuyên một chút.

- Được rồi. Dung à, em biết đó. Vợ của ba anh nấu ăn ngon lắm. Lúc trước chị ấy

là đầu bếp ở nhà hàng New World đó.

- Vậy hả? Vậy thì chị tài quá rồi.

Sau khi tan học, Kỳ Tuấn nói với Phương My:

- Tôi có thể mượn con búp bê này không?

- Đừng nói là về nhà để thực tập nhé.

- Khoe với vợ thôi mà.

Nói rồi Kỳ Tuấn hí hửng vào xe và lái xe thẳng đến bệnh viện. Kỳ Tuấn mua cho

Minh Thư một phần bánh kem dâu trông rất ngon và hấp dẫn. Minh Thư vừa chợp mắt

một chút, Kỳ Tuấn đẩy cửa vào làm cô thức giấc. Minh Thư ngồi dậy nhìn Kỳ Tuấn

và con búp bê anh cầm trên tay, cô không thể không nhịn cười được khi nhớ lại

cái vẻ ngượng ngùng đáng yêu của anh trên TV. Thư bật cười thành tiếng, Kỳ Tuấn

hỏi:

- Tại sao vậy? Sao lại cười tôi?

- Không. Không có gì.

- Hôm nay thật là một buổi học thảm họa khi không có em.

- Quấn tã như thế này à?

- Ừ. Cô giáo khen đẹp đấy.

Thấy Minh Thư vẫn nhìn con búp bê chăm chú, Kỳ Tuấn hỏi:

- Còn cô? Có cho tôi lời nhận xét nào không?

- Ừ.

- Ừ là sao?

- Ừ là đồng ý.

- Tôi không hiểu.

- Thì cô giáo khen anh tức là tôi cũng cảm thấy cô giáo khen đúng.

- Cô không cho tôi lời nhận xét nào sao?

- Tôi đã nói rồi mà.

Kỳ Tuấn chỉ thở dài, Minh Thư cũng ăn những thứ Tuấn đem đến