Snack's 1967
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324474

Bình chọn: 7.5.00/10/447 lượt.

cắn lưỡi tự vẫn chứ nhất quyết không cho cậu làm

nhục.

- Sao lại gọi là làm nhục? Tớ và cô ấy có hôn thú đàng hoàng kia mà. Lễ cưới

rình rang đó chứ. Vợ chồng gần gũi nhau kia mà.

Đàm Phúc nghĩ ngợi đôi chút rồi nói:

- Hãy tận dụng tất cả những sơ hở để có thể làm cô ấy thay đổi suy nghĩ về cậu.

- Ý cậu là dỗ ngọt à?

- Cậu có một đồng minh rất quan trọng kia mà.

- Ai?

- Baby.

- Tức là phải tham gia mấy lớp học làm cha mẹ, nào là thay tã, mua sữa, chăm

đẩy xe trong siêu thị ư?

- Hãy làm chuyện này cho rình rang lên.

- Tại sao?

- Dĩ nhiên cô ấy sẽ hoàn toàn cự tuyệt cậu và những chuyện tớ bàn với cậu chỉ

là dở hơi.

- À, tớ hiểu rồi. Tức là tớ cần phải làm chuyện ấy một cách để cả thiên hạ biết

tớ làm cái gì.

- Tốt hơn hết là nên chọn cách đó. Chúng ta hết đường rồi.

- Cảm ơn đã cho tớ lối đi đúng đắn.

- Không. Tớ chỉ mới vẽ đường cho cậu thôi. Rồi cậu sẽ tự dựa vào thực lực của

cậu rất nhiều.

- Tại sao sở hữu một bộ óc tinh xảo, thông minh như cậu đến giờ này vẫn phòng

không chiếc bóng nhỉ?

Đàm Phúc chỉ mỉm cười, đứng dậy xách cặp ra thanh toán rồi bỏ đi. Chỉ còn mình

Kỳ Tuấn ngồi lại và suy nghĩ, anh chàng ngồi cười một mình và chạy về tòa soạn

hí hoáy soạn thảo.

Vương Khang sau một tuần làm những công việc thay cho Kỳ Tuấn

thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh quay trở về. Công việc khá thoải mái nhưng điều

đó lại làm Khang không vui, bởi những lúc rãnh rỗi thế này đây, anh lại nhớ Nhã

Trúc. Tại sao lại chỉ có thể nói được những câu như vậy mà thay vì câu “Anh yêu

em”. Vương Khang thở dài, anh cố tìm cách liên lạc với Nhã Trúc. Hàng loại

e-mail được gửi đi nhưng không có hồi âm. Rồi đến một hôm, tình cờ, Trúc lại

gọi điện thoại về cho Khang:

- Chào anh!

- Nhã Trúc phải không?

- Anh vẫn còn nhớ giọng tôi hả?

- Em thế nào? Về bên ấy có ổn không?

- Cuộc sống bên này rất tốt, tất nhiên là tôi cũng vậy.

- Em có nhận được e-mail của anh không? Sao em không trả lời vậy?

- Tại vì tôi không muốn.

- Vậy à?

Khang không biết nói gì hơn, lời phũ phàng nhất mà anh cũng đã

nghe được nên Khang đã không còn biết có nên buồn hay không. Anh chỉ mỉm cười:

- Ừ. Anh thì vẫn vậy. Vẫn là một thằng ký giả quèn.

- Sao lại quèn? Phải phấn đấu chứ.

- Đang phấn đấu. Nhưng mà không biết vì mục tiêu gì nữa.

- Tất nhiên là vì mục tiêu anh muốn đạt được. Giống như con gấu bông vậy đó.

- Con gấu bông ... à ... Phải nói nó cực kỳ khó đạt được đấy nhé.

- Anh mất bao nhiêu đồng xu để gắp được vậy.

- Bí mật.

- Không nói thì thôi. Tôi sắp phải đi ra ngoài, anh không còn gì nói thì thôi

nhé!

- Đây là số điện thoại của em phải không?

- Uhm ....

- Anh có thể gọi cho em lần sau được không?

- Tôi không biết.

- Được rồi. Em có việc thì đi đi! Anh sẽ cố gắng nhớ lời của em, phấn đấu vì

mục tiêu của mình phải phấn đấu.

- Tốt hơn hết là đừng vì phấn đấu vì những thứ chưa bao giờ có mục tiêu.

Khang không nói gì cả, chỉ im lặng rồi chờ đến khi cô nàng Nhã

Trúc cúp máy. Cô nàng cũng không vui vẻ gì, cô đã không thể dũng cảm nói rằng

cô không muốn trả lời e-mail của anh tại vì không muốn anh bận tâm về cô nữa.

Vì Trúc cũng có tình cảm với Khang. Vậy thì cô đang trốn tránh điều gì?

Kỳ Tuấn về đến nhà, hôm nay anh đã đi cả ngày để rồi chỉ để rồi

quay về nhà mà không có hột cơm nào trong bụng, bà Trầm vẫn ở đó và vừa mở cửa

đã nghe mùi thơm sực nức từ gian bếp rộng. Minh Thư đang phụ mẹ nấu ăn, Kỳ Tuấn

thấy đã lao vào và ôm Minh Thư thật chặt:

- Hôn vợ yêu nào!

Minh Thư chỉ đứng lặng ra mà không làm gì cả, không phản ứng cũng không cự

tuyệt, ít nhiều vì mẹ cô cũng đang ở đó. Bà Trầm mỉm cười gật đầu chào cậu con

rể:

- Con đi chơi về đấy à? Có mệt không để mẹ pha cho con ly nước chanh.

- Thôi khỏi đi mẹ, anh ấy uống rượu no cả rồi. Phải không anh yêu?

- Sao lại phụ lòng tốt của mẹ vợ được? Mẹ thương anh nên em ghen à?

- Món này rất ngon, em ăn thử nhé!

Rồi Minh Thư cũng mỉm cười nếm thử món ăn Kỳ Tuấn tận tay đút,

trông cả hai âu yếm nhau rất tình tứ. Lúc thế này Minh Thư trông dễ thương cực

kỳ, nụ cười đẹp như thiên thần và đôi mắt làm ướt tim biết bao nhiêu chàng

trai, Kỳ Tuấn là một trong số đó. Nhiều khi anh lại chột dạ khi nghĩ rằng, tại

sao người đẹp và xinh như thế lại mang trong mình một mối thù sâu xa và hận dai

dẳng đến như vậy. Cô cũng không trả đũa anh theo bất cứ người con gái nào đã

từng qua tay anh, Tuấn không thể ngừng suy nghĩ. Bà Trầm nói:

- Ngày mai mẹ sẽ về Hà Nội.

- Ơ... Sao sớm vậy ạ?

- Sao lại sớm? Cả tuần lễ rồi con rể ạ.

- Mẹ gọi con là Kỳ Tuấn đi. Cứ gọi thế nghe xa lạ quá. Mà tại sao mẹ lại về sớm

như vậy? Con định mời mẹ dự khán xem con và Thư đi ghi hình khóa học kỹ năng

làm cha mẹ lần đầu nữa chứ.

- Ghi hình?

Minh Thư nhíu mày nhìn Kỳ Tuấn, anh chàng gật đầu:

- Phải. Anh đã gửi bản kế hoạch cho ông Minh. Bên cạnh việc thu hút đọc giả

bằng những bài viết, chúng ta có thể có những show như thế này để tăng khả năng

quảng cáo thương mại.

- Anh dùng cái thai trong bụng em để hốt bạc riêng à?

- Không p