
ết làm gì hơn. Quả thực keo này Kỳ Tuấn đã giành chiến thắng tuyệt
đối. Đàm Phúc chỉnh lại cái nơ trên cổ cho Kỳ Tuấn, trông thấy chiếc xe quen
thuộc phản chiếu qua gương, Kỳ Tuấn nhìn qua cửa kính rồi vẫy tay chào. Trình
Can tức tốc lái xe đi khi mà chỉ mới báo hiện đèn vàng. Minh Thư bước ra cùng
với Ánh Tuyết, Kỳ Tuấn đón lấy cô và tặng Thư một nụ hôn lên tay. Thư nói:
- Em đẹp chứ?
- Đẹp. Rất đẹp. Cô dâu của anh!
Bộ ảnh cưới ngốn không ít tiền của nhưng không sao, một khi “đại thiếu gia” đất
Bình Dương đã ra tay thì đối với mấy chuyện này chỉ là nhỏ nhặt. Đàm Phúc và
Ánh Tuyết cũng mệt mỏi khi phải tạo dáng, cả hai ra ngồi nghỉ, Đàm Phúc bắt
chuyện:
- Đeo nhẫn rồi à?
- Gần 1 năm. Còn anh?
- Vẫn chưa bị ai bắt đeo gông cả.
Đàm Phúc rút card visit ra và phóng đúng vào vạt áo của Ánh Tuyết, cô nàng mở
ra và xem rồi đọc to:
- Bùi Đàm Phúc, chuyên về các vụ việc hôn nhân gia đình, đặc biệt là các vụ xử
ly hôn, tranh giành tài sản.
- Là tôi đấy. Luật sư được yêu thích nhất của các quý bà.
- Vậy anh đưa tôi tấm card visit này chi vậy? Tôi và chồng tôi đang rất hạnh
phúc. Anh định trù ẻo hả?
- Ai gặp tôi cũng làm thế mà. Mà sao, còn trẻ thế này lấy chồng chi sớm vậy? Tỉ
lệ ly hôn không nhỏ đâu.
- Chứ đợi già, lại ăn nói vô duyên cỡ như anh, ai mà dòm tới.
- Hai bạn đang nói gì mà vui vẻ vậy?
Minh Thư và Kỳ Tuấn bước ra, Đàm Phúc bật cười:
- Có gì đâu. Bạn em dí dỏm quá!
- Đừng ve vãn cô ấy nhé. Đã là hoa có chủ rồi!
- Thôi, tôi phải về văn phòng luật sư, chào mọi người!
Ngày Nhã Trúc đi đã không còn xa, cô rất muốn gặp Vương Khang
lần cuối nhưng cô không thể làm điều đó được. Nhã Trúc không phủ nhận mình cũng
đã có tình cảm không ít với Vương Khang, cô cũng không xác định rằng đó chỉ là
mơ hồ thoáng qua hay là đã sâu nặng thật sự. Nói là sâu nặng thì cũng chưa phải
bởi cả hai đã làm gì với nhau đâu. Tuy nhiên, kể từ ngày hôm đó, Vương Khang
không hề gọi điện thoại và cũng không nhắn tin hay hỏi thăm lấy một lời. Trúc
cũng nhớ anh nhiều lắm, cô chọn cách rời bỏ đi dù quyết định quay về Việt Nam
ban đầu là có ý định ở lâu dài. Cô đành phải trở lại Hong Kong chạy trốn một mối
tình lẽ ra sẽ là rất đẹp nếu phút ban đầu cô không quá háo thắng và đã hành xử
thô bạo.
Nhã Trúc hẹn Minh Thư ra quán café, cô cũng khá ngạc nhiên khi
người hẹn cô lại là Nhã Trúc. Trao cho Minh Thư hộp quá khá to, Nhã Trúc nói:
- Quà cưới của anh chị.
- Sao? Vẫn còn hơn 10 ngày nữa mà em.
- Em phải đi Hong Kong vào 8 giờ tối nay.
- Em có việc gì mà gấp thế?
- Chỉ là... em hết thời hạn nghỉ hè rồi chị.
- Hay là có chuyện gì đó với cậu Khang?
- Không. Không có gì đâu.
- Chị thấy em thay đổi nhiều từ khi tiếp xúc với cậu ta. Chị cũng không nghĩ em
lại nhiệt tình tặng quà cưới cho chị.
- Dù chị không là chị dâu của em, nhưng em cũng xem anh Tuấn là anh trai rồi
mà. Em cũng phải có trách nhiệm chứ ạ!
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro.
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực
trên di động...!
-------------------------
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, thấy Minh Thư hơi buồn, Nhã Trúc ân
cần:
- Tâm sự hả chị?
- À không...
- Sao chị lại kết hôn vội vã với anh Tuấn như vậy? Em có nghe một số lời đồn
không hay cho lắm...
- Việc chị có thai phải không?
Nhã Trúc gật đầu. Minh Thư nói:
- Điều đó là sự thật. Đứa con chị đang mang trong người là giọt máu của Kỳ
Tuấn.
- Nên chị mới bỏ anh em mà kết hôn với anh Tuấn?
- Cái đó, chị không giải thích được. Nói tóm lại, nói không phải thì không ai
tin, mà nếu có lí do gì thì chị cũng bị gán vào cái tội lỗi phản bội Trình Can
rồi.
- Nên chị chọn anh Tuấn để thay thế? Chị còn yêu anh trai em phải không?
Minh Thư không trả lời, mặt cô mỗi lúc thêm buồn. Nhã Trúc đành lãng sang
chuyện khác:
- Ngày cưới của chị em không dự được nhưng ngày đầy tháng của cháu, em sẽ về
mà.
- Em nhớ đấy nhá!
- Vâng. Em hứa.
Minh Thư quay trở về, thấy Nhã Trúc hơi buồn khi nhắc đến Vương Khang, về đến
tòa soạn lại thấy Vương Khang làm việc mà tâm trí không hoàn toàn tập trung cho
nơi này. Cô không muốn tình yêu của cô đã không thành rồi thì ai cũng đổ vỡ như
cô. Họ là một sự kết hợp đẹp đẽ và dễ thương. Ở họ không rối ren và phức tạp
như mối tình của cô. Khang và Trúc xứng đáng có một lần gặp nhau trước khi phó
mặc sự đời cho số phận. Minh Thư đứng trước bàn của Vương Khang và nói:
- Tối nay, 8 giờ, sân bay Tân Sơn Nhất.
Vương Khang ngước nhìn Minh Thư, anh chàng lại tiếp tục gục đầu xuống công
việc. Minh Thư tặc lưỡi một cái rồi bỏ đi. Kỳ Tuấn ngồi bên cạnh thấy vậy và
nói thêm:
- Cơ hội cuối cùng cho cậu đấy. Nhã Trúc mà lên đường về bên đó, lần sau nó về
không chắc vẫn độc thân cho cậu đâu.
- Sao lại nói vậy? Bọn này đã là gì của nhau đâu?
- Thì tối nay mới là cơ hội là của nhau. Công việc này tôi có thể hoàn thành
cho cậu, đi làm một việc gì đó mà cậu cảm thấy muốn đi.
Vương Khang lưỡng lự một chút rồi anh ch