
hình ảnh đẹp của mày trong lòng Minh Thư thì tốt hơn hết là nên im miệng
và tránh xa cô ấy ra. Bây giờ cô ấy là người của tao, mày hiểu không?
- Tao yêu Minh Thư, còn mày thì không.
- Nhưng tao mới là người cô ấy chọn. Tránh xa tao ra! Bây giờ tao với Thư sắp
thành vợ chồng, không có lí do gì để tao không đánh trả mày nếu mày đụng vào
tao. Mày đánh không lại tao đâu! Thằng hèn.
Vừa dứt câu, Kỳ Tuấn vung tay đấm vào mặt Trình Can. Anh chàng ngã xuống với
cái môi sưng vều, Kỳ Tuấn sửa lại cái áo vest Armani sành điệu và nói:
- Đây là cú đánh trả hôm tiệc đính hôn của mày, coi như huề. Từ nay về sau đụng
tới tao là tao đánh lại gấp đôi.
- Để xem gấp đôi của mày là như thế nào? Xem này!
Trình Can liều mạng xông vào và vật Kỳ Tuấn xuống đánh anh chàng túi bụi, Kỳ
Tuấn cũng đánh trả. Nhưng cả hai phải dừng lại bởi tiếng hét của Minh Thư:
- Hai anh dừng lại đi!
Trình Can buông Kỳ Tuấn ra, cô chạy đến và đỡ Kỳ Tuấn dậy. Trình Can xót biết
bao khi chứng kiến cảnh cô nàng hết âu yếm rồi lại xem xét Tuấn có bị thương ở
đâu không mà chẳng đoái hoài gì đến anh. Trái lại, Minh Thư còn tỏ ra giận dữ:
- Giữa tôi và anh đã chấm dứt. Sao anh cứ đánh anh Tuấn hoài vậy?
- Em làm như nó không đánh anh.
- Sao cũng được. Đừng làm phiền chúng tôi nữa. Tôi không muốn ngay cả làm bạn
với anh tôi cũng làm không được.
Trình Can nhìn Minh Thư, tim anh như vỡ ra với lời nói vô tình cô dành cho.
Minh Thư nắm tay Kỳ Tuấn bỏ đi. Kỳ Tuấn còn quay lại cười đểu với Trình Can.
Minh Thư thì quay sang nhìn anh và nở một nụ cười bí mật:
- Cứ cười đi Thái Kỳ Tuấn, rồi tôi sẽ bắt anh muốn khóc mà khóc cũng không
được. Anh Can, đứng dậy đi! Đừng khóc vì em...
Minh Thư vẫn tiếp tục là nhân vật chính trong vở kịch mà cô cũng
là người viết kịch bản, Kỳ Tuấn có vẻ như đã đi vào bẫy mà không hề hay biết
gì. Anh chàng muốn đẩy nhanh đám cưới và đúng hai tuần sau cả hai sẽ làm đám
cưới. Tức là lễ đính hôn và ngày kết hôn chỉ cách nhau hai tuần lễ. Bởi vì Kỳ
Tuấn muốn làm đám cưới ngay trước khi cái bụng Minh Thư to lên. Tiệc đính hôn
diễn ra hôm thứ Bảy thì đến ngày thứ ba, chiếc thiệp sang trọng đính tên cả hai
người đã được phân phát rộng rãi. Toàn bộ đều là do Kỳ Tuấn chọn lựa, anh không
muốn để Minh Thư bận tâm về vấn đề gì hết. Hôm nay, cả hai đi chọn váy cưới và
chụp ảnh cưới. Trên đường đi, Minh Thư trông thấy tấm thiệp Kỳ Tuấn để trên xe,
cô hỏi:
- Sao anh không để em chọn thiệp cùng anh?
- Còn nhiều thứ để em phải chọn lựa. Mấy thứ này cứ để anh lo.
- Sao anh lại chọn tông màu xanh dương?
- Là màu của hi vọng. Anh hi vọng chúng ta có một cuộc sống hạnh phúc.
Màu xanh dương và có mùi hương rất thơm, được in cách điệu hai chữ T dính chặt
nhau nổi bật trước mặt tấm thiệp. Phải nói đây là một tấm thiệp rất đẹp, Thư
thầm nghĩ, nếu người ngồi bên cạnh cô là Trình Can, cô sẽ thốt lên vui sướng và
mừng rõ ôm chặt lấy anh nhưng không. Đây chỉ là một vở kịch, và Thư không cần
thiết phải làm như vậy. Kỳ Tuấn nói:
- Em có chọn ai làm phù dâu chưa?
- Là Ánh Tuyết. Còn anh?
- Đàm Phúc, bạn của anh. Nó đang trên đường tới studio.
- Bạn em cũng đang tới. Anh lái xe nhanh hơn chút đi.
- Hối thúc anh đấy à?
- Phải. Đang hối thúc anh đó. Muốn làm vợ anh thật nhanh.
- Để làm gì?
- Để cho anh nếm mùi hạnh phúc từ em.
- Ghê quá đi! Sao từ “hạnh phúc” em lại nói nặng thế? Có gì bí mật à?
- Thì mau cưới em đi, rồi anh sẽ biết.
Quả thực Minh Thư và Kỳ Tuấn rất đẹp đôi, cô nàng xinh như thiên thần khi xuất
hiện trong chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Kỳ Tuấn nhìn đến ngẩng ngơ, Minh
Thư lộng lẫy hơn gấp bội so với vẻ đẹp thường thấy của cô. Đàm Phúc nói:
- Như thế này thì quả thực đại ca của chúng ta chết vì cô ấy đâu phải không có
khả năng?
- Cô ấy là vợ tớ phải không?
- Một nửa sự thật là như thế.
- Còn một nửa còn lại?
- Cậu chỉ đang thực hiện kế hoạch mà thôi. Không có tình yêu, không có hạnh
phúc nào ở đây cả. Cậu không được yêu cô ta, chúng ta đã thỏa thuận trước rồi
kia mà.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Kỳ Tuấn, cậu cần phải giữ lập trường. Nếu cậu sa ngã
vào tình yêu, lỡ sự thật này bị lộ thì cậu sẽ mãi mãi bị sống trong dằn vặt và
đau khổ đấy.
- Biết rồi. Khổ lắm. Nói mãi. Nghe câu này chưa?
- Ừ, cứ để đó đi. Rồi sau này sẽ biết...
Ánh Tuyết vừa bước xuống Taxi, cô bước vào và hỏi Đàm Phúc:
- Hình như đây là studio Minh Thư bạn tôi thử áo cưới.
- Vâng. Cô ấy đang ở trong kia. Đang chờ cô đấy!
Ánh Tuyết bước vào và nhìn Minh Thư, cô lộng lẫy như một công chúa nhưng đâu ai
hiểu Thư hơn cô. Ánh mắt đượm buồn, đôi môi nhấp nháy như muốn khóc. Ánh Tuyết
hỏi:
- Thư, cậu sao vậy?
- Đâu có. Tại tớ hạnh phúc mà.
- Thật không?
- Tớ chọn cho cậu rồi đấy. Vào trong thử đi, rồi chúng ta còn chụp hình.
- Được rồi.
Tình cờ ở ngã tư đối diện, đang lúc chờ đèn đỏ, Trình Can bất
chợt nhìn vào đúng cái studio Minh Thư và Kỳ Tuấn đi thử áo cưới. Anh trông
thấy Minh Thư trong chiếc áo cưới thật tuyệt vời, lòng Can đau như cắt nhưng
anh còn bi