
phải là một liều thuốc chữa bệnh nhưng đó là giải pháp để ta có thể
kéo dài và chịu đau lâu hơn.
Sự việc xảy ra ngày hôm nay, Thư nhận ra Kỳ Tuấn quan trọng đối
với cuộc sống của cô và con trai cô như thế nào. Anh đã không ở đây lâu rồi
nhưng cả hai chưa thể gạch tên mà vẫn xem anh tạm thời vắng mặt. Đột nhiên, Thư
lại lo sợ. Nhỡ Kỳ Tuấn không tỉnh lại, hoặc anh đã không còn nhớ gì vì di chứng
sau tai nạn không trở về đây nữa thì cô sẽ giải thích ra sao với cậu con trai?
Cậu bé đã từng là tất cả đối với Kỳ Tuấn cũng chính là nguyên nhân khiến anh
thay đổi cuộc sống của một thiếu gia có quá khứ ăn chơi trác táng. Thư ước gì
tiếng khóc của con trai có thể vang vọng đến phương xa, những lần lặng lẽ trút
hơi thở dài của cô nhờ cơn gió mang đến Kỳ Tuấn rồi thổi anh quay trở về nơi
anh thuộc về, những thứ thuộc về anh, cuộc sống thực của anh và gia đình nhỏ
của anh nữa...
Minh Thư đang ngồi làm bài tập cùng con trai, cậu bé tỏ ra rất
nhanh nhẹn với những dạng bài tập về nhà. Trông thấy cậu bé cười, bao mệt mỏi
từ tòa soạn về được rũ bỏ hết. Quang Hy nói:
- Mẹ ơi, Kimi làm xong hết rồi.
- Có chắc là đúng hết không?
- Hihihi...Mẹ kiểm thử đi.
Cậu bé gãi đầu cười khoái chí, Minh Thư kiểm tra bài tập và mỉm
cười nhìn cậu con trai. Minh Thư hỏi:
- Hôm trước mẹ đánh đòn, con có giận mẹ không?
- Có một chút.
- Còn đau không con?
- Hết rồi.
- Mẹ xin lỗi con nhé. Mai này có chuyện gì xảy ra, con cũng phải nói hết cho mẹ
nghe.
- Kimi hứa sẽ không hư với mẹ nữa. Kimi sẽ không làm mẹ buồn. Nhưng mà mẹ ơi...
Nhìn vẻ mặt khá lo lắng của con trai, Minh Thư biết là cậu lại
sắp định hỏi về Kỳ Tuấn. Cậu bé cho tay vào cổ áo và lấy ra sợi dây chuyền ,
Minh Thư trông thấy mặt dây chuyền đã bị khuyết một mảnh. Quang Hy nói:
- Hôm nay Kimi chơi đùa với bạn...
- Con có bị trầy xước chỗ nào không?
- Dạ không.
- Ừ. Vậy thì tốt.
- Chẳng phải mẹ nói con không được làm hư thứ này sao?
- Quan trọng là cục cưng của mẹ không sao...
Minh Thư ôm con trai vào lòng, cô thở dài:
“- Cũng có khi, Chúa khuyên em và con đừng ảo mộng anh sẽ quay về nữa chăng?...
Đã quá lâu rồi, nếu anh có bị mất trí nhớ thì cũng không lâu như thế đúng không?
Có lẽ, em nên quên anh chăng? Em phải nói với con trai chúng ta thế nào đây?”
- Mẹ... mẹ ơi...
- Gì vậy con?
- Đi nhà sách đi mẹ.
- Con muốn mua gì à?
- Lâu rồi mẹ không dắt con đi.
- Vậy để mẹ về phòng tắm, 20 phút nữa gặp con ngoài xe. Ok?
Quang Hy gật đầu. Sau đó hai mẹ con cùng đi nhà sách, Minh Thư
để cậu con trai ở chỗ tô tượng một mình, cô đi lòng vòng và tìm xem có sách gì
nên mua hay không. Chợt, Thư chú ý một quyển tiểu thuyết khá dày với tên gọi
rất đáng làm cô chú ý: “Kế hoạch làm bố”. Thư tiến lại gần và chú ý tên tác
giả: Key. Một cái tên rất con gái, cô mỉm cười và chọn lấy trong cả chục cuốn
sách cô muốn mua với suy nghĩ có khi nào rãnh rỗi thì lấy ra đọc. Có khi nào
câu chuyện này có gì giống với kế hoạch làm bố của Kỳ Tuấn hay không...
Nghĩ cũng lạ. Quyển sách này đặc biệt bởi vì nó nằm trong loại sách dường như
sắp được mang đi. Nhưng Thư vẫn muốn chọn và mua nó. Minh Thư hỏi:
- Tại sao...
- Cô cũng cảm thấy chán nản với quyển sách này à?
- Không tôi chỉ... thế quyển này rất chán à?
- Nó sẽ là một best-seller ở đây nếu như không có một cái đoạn kết nhạt nhẽo,
chẳng ai hiểu gì. Tôi cũng có một cuốn ở nhà. À mà nếu cô thích thì cứ đọc, rất
đáng để suy ngẫm đấy. Chỉ có cái đoạn kết là mất điểm thôi...
- Mẹ ơi!... Con tô tượng xong rồi.
- Về nhà được chưa? Ngày mai phải đi học nữa đấy con trai.
- Mẹ lại quên rồi, mai là chủ nhật mà.
- Ồ, mẹ quên mất. Thế là ngày mai Quang Hy ở nhà chơi cả ngày rồi.
- Ngày mai mẹ ở nhà với con chứ?
Buổi tối, Minh Thư lấy mấy quyển sách dành cho người lãnh đạo ra
mà đọc. Cô đọc đến mỏi mòn và chuẩn bị đi ngủ thì Quang Hy đẩy cửa phòng cô và
chạy vào:
- Mẹ...
- Chuyện gì thế con?
- Con không ngủ được.
- Muốn vào ngủ với mẹ à?
- Có thể lách luật một đêm không?
- Ừ. Vào đây với mẹ.
Cậu bé dụi mắt, Minh Thư nói:
- Con trai lớn rồi mà vẫn còn nũng nịu mẹ.
- Mẹ kể chuyện cho con nghe đi.
- Lâu nay con đâu có thích nghe kể chuyện.
- Giờ thì có. Hôm nay con muốn.
Thư không biết phải kể với con trai câu chuyện gì, câu chuyện
cuộc đời của cô chăng, nhưng làm sao thằng bé hiểu được. Thấy Quang Hy vẫn mở
mắt nhìn mình, Thư mỉm cười:
- Bây giờ mẹ chẳng nhớ ra được chuyện gì để kể với con. Vậy thì làm sao?
- Ba có biết kể chuyện không vậy mẹ?
- Có chứ. Mà Kimi nè, nếu như gặp lại ba, con có nhận ra không?
- Nhận ra chứ. Kimi xem hình ba Tuấn mỗi ngày. Ba Tuấn rất đẹp trai. Đẹp trai
nhất trong trường của Kimi luôn.
Minh Thư bật cười hôn hai má bầu bĩnh của cậu bé. Cậu bé nói:
- Vậy mẹ đọc cái quyển đó đi.
- Sách người lớn. Sao con hiểu được?
- Nhưng con muốn.
- Nằm xuống và nhắm mắt lại.
Rồi Minh Thư lại mở quyển tiểu thuyết ra và đọc, cô đã khá ấn
tượng với tựa đề “Kế hoạch làm bố”, Thư lật ra từng trang từng trang và bắt đầu
đọc. Cô đọc