
phòng của tôi mà.
- Là phòng đôi 2 giường. Cô sợ tôi làm gì cô sao?
- Sao anh không nói sớm? Biết vậy tôi đã...
- Đã... đã cái gì. Tôi nói chuyến đi này tôi lo trọn gói, dĩ nhiên tôi phải
tính toán. Đây là cái ổ để mấy người kinh doanh du lịch hốt bạc, dại gì mướn
hai phòng.
- Anh không cần tiết kiệm kiểu đó đâu.
- Không được cãi. Quay trở vào đi.
Đàm Phúc đóng cửa lại, Ánh Tuyết cáu kỉnh nhìn Đàm Phúc. Anh
chàng hả hê nằm xuống giường rồi nói:
- Tôi ngủ một chút. Cô có làm gì thì làm đi.
Trình Can đã âm thầm và tìm rõ mọi tội lỗi của Phương Dung, cô
là chủ mưu vụ bắt cóc Minh Thư, cũng là người đã mua chuộc những người trong
tòa soạn hòng ủng hộ cô và chống lại Minh Thư. Trình Can rất bối rối, bởi vì
anh không rõ Phương Dung muốn làm gì Minh Thư. Chỉ đơn giản là muốn thắng cô
hay còn muốn những gì khác. Còn cả Kỳ Tuấn nữa, nếu đã thông đồng với Phương
Dung thì tại sao vẫn cứ liều mạng sống chết vì Minh Thư như vậy.
Mối quan hệ của Kỳ Tuấn và Minh Thư vẫn tốt, nhưng mọi thứ trở
nên hơi ngột ngạt sau lần Kỳ Tuấn dùng vũ lực để khống chế Minh Thư. Thư vẫn đề
phòng Kỳ Tuấn còn anh lại cảm thấy tự trách mình vì đã kiềm nén cảm xúc quá
lâu. Hai vợ chồng ít thân mật với nhau hẳn, đi làm cũng đi làm riêng, Minh Thư
thường tìm cớ làm việc hay ở phòng của bé Quang Hy tới khuya mới về phòng. Kỳ
Tuấn cũng lấy làm buồn, nhưng anh chỉ thở dài và đi ngủ.
Đã khuya, Minh Thư nghe tiếng cửa từ phòng bên cạnh. Cô vội bước
ra thì thấy Kỳ Tuấn lặng lẽ mặc áo khoác rồi đi ra ngoài. Trông thấy Minh Thư,
Kỳ Tuấn mỉm cười:
- Con ngủ chưa em?
- Ngủ rồi.
- Vậy thì nên về phòng mà ngủ. Giường của con rất nhỏ, không vừa với em đâu.
- Anh ra ngoài hả?
Kỳ Tuấn không trả lời, anh chỉ mỉm cười rồi bỏ đi. Minh Thư
không cản nhưng cô lại lo chồng cô sẽ say xỉn khi quay trở về. Chỉ nghĩ thế
thôi thì Thư lại nhớ lại cảnh hôm trước. Nhưng cô không nỡ làm Kỳ Tuấn buồn,
thấy anh như vậy cô cũng đâu có vui vẻ gì.
Cả đêm cứ chợp mắt mở mắt, không thấy tăm hơi Kỳ Tuấn đâu. Sáng
sớm Minh Thư ẵm bé Quang Hy ra ngoài, dì Tư đã đi chợ, cô đưa con trai đi dọc
con đường để cậu bé ngắm cảnh ở đây. Vừa ra khỏi cửa, trông thấy chiếc Lamborghini
màu vàng quen thuộc, Minh Thư nhìn kỹ biển số xe rồi nhíu mày:
- Sao anh ấy lại đậu xe ở đây?
Rồi Minh Thư tiến lại gần, Kỳ Tuấn đang gục trên vô lăng và ngủ
ngon lành. Minh Thư giận tím người, cô gõ cửa, phải vài phút sau Kỳ Tuấn mới
nghe thấy, anh dụi mắt và mở cửa bước ra:
- Em với con đi đâu sớm vậy?
- Anh ra đây ngủ từ tối qua à?
- Đâu có.
- Còn chối nữa. Người anh không có mùi rượu. Anh không đi uống rượu.
- Em định lớn tiếng trước mặt con mình sao?
- Không thể tin được anh lại làm như thế. Việc gì đến nỗi phải chạy ra đường mà
ngủ?
- Vào nhà đi.
Minh Thư không thể nào bình tĩnh được, đặt cậu con trai vào nôi
rồi quay ra tiếp tục trách móc Kỳ Tuấn:
- Anh làm thế mà được hả? Anh xem em là cái gì chứ !
- Em muốn anh như thế nào đây? Tái diễn việc đó để rồi em phải bỏ chạy một lần
nữa ư?
- Em đã không bỏ chạy nếu anh không dùng vũ lực để ép em.
Kỳ Tuấn và Minh Thư nhìn nhau, Kỳ Tuấn cởi áo khoác ra và quăng
mạnh xuống sàn:
- Anh không khống chế được mình. Và em cũng chưa bao giờ thoát khỏi nỗi ám ảnh
từ anh.
- Tại sao anh không dành thời gian cho những việc khác mà cứ đi suy diễn lung
tung? Tại sao em lại bỏ gia đình của chúng ta? Việc gì em phải từ bỏ hạnh phúc
của mình.
- Em có còn nhớ đêm đó em đã nói gì không?
- Em đã nói rất nhiều.
- Anh cũng rất say. Nhưng câu nói làm anh đau lòng nhất chính là việc em coi
con trai chúng ta là một sai lầm.
- Anh đang cố đổ lỗi cho em.
- Em đang cố phủ nhận những gì có trong lòng em.
Cả hai lớn tiếng với nhau, cậu bé Kimi tự gượng dậy và bám vào
thành nôi rồi đứng lên. Cậu bé đã biết đứng, trước sự bất ngờ của ba mẹ, Kimi
nhìn bằng ánh mắt ngây thơ khi ba mẹ lớn tiếng ngay trước mặt cậu. Nhưng Kimi
lại buông tay ra rồi đầu đập cạnh nôi làm cậu bé lại khóc. Kỳ Tuấn chạy lại ôm
con vào lòng:
- Không sao! Có ba đây mà. Con đừng khóc. Sao lại bất cẩn thế hả con?
- Đưa con cho em. Anh không biết dỗ đâu.
- Thôi khỏi.
Rồi Kỳ Tuấn dỗ cậu bé, cả ngày hôm đó diễn ra thật chậm. Tuấn và
Thư không ai nói tới ai, cậu bé Kimi thì chẳng hiểu gì, chỉ rất hứng thú với
mấy hiệu ứng âm thanh trong điện thoại của bố. Kỳ Tuấn tâm trạng rối bời còn
Minh Thư thì cứ loay hoay dọn dẹp lòng cũng buồn rũ rượi. Đến đêm, hát đến khô
cả họng, cậu con trai mới chịu ngủ, Thư nhìn lên đồng hồ. Vẫn như thế, đã gần
nửa đêm cô mới rời khỏi phòng cậu con cưng. Kỳ Tuấn vừa định trở mình tắt đèn
thì Minh Thư về phòng:
- Ủa? Anh chưa ngủ hả?
- Ừ. Con ngủ rồi sao?
- Phải.
- Công việc của em có vẻ bận rộn quá.
- Em có mục tiêu đặt ra mà, vì thế em phải cố gắng.
- Đến nỗi thức tới tận nửa đêm?
- Không. Thức đến nửa đêm là vì muốn ở bên con lâu hơn chút thôi.
- Ít ra thằng con trai anh còn có cơ hội gần gũi em.
- Anh đang nói gì vậy?
Kỳ Tuấn chỉ nói tới đó rồi lại kéo chăn trùm qua khỏi đầ