Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 8.00/10/403 lượt.

rồi đấy. Lên cơn nói nhảm gì thế hả?

- Tớ cảm nhận ngày mất Minh Thư sắp đến gần rồi.

- Chính vì chúng ta biết nó sắp đến gần nên phải tìm cách ứng phó. Dù không

tránh khỏi cơn đau này, nhưng sẽ có những cách giảm đau hoặc mau hết đau mà.

- Cảm ơn, người anh em. Tớ nghĩ, nếu chuyện này xảy ra. Chắc chỉ còn có cậu mà

thôi.

- Hãy tin rằng, Minh Thư sẽ vì tình yêu dành cho cậu mà không hận cậu suốt đời.

- Ước gì tớ có thể nghe lời cảnh báo của cậu sớm hơn.

- Lúc đó, dù tớ có nói thế nào thì cậu cũng bị tình yêu sét đánh che khuất hết

rồi. Không trách cậu được. Lí trí luôn làm khác với con tim mà.

- Thôi, cạn ly nào !

- Uống ít thôi, không khéo vợ mắng đấy.

Cậu con trai đã ngủ khá lâu, Minh Thư nhìn lên đồng hồ, trừ

những lần đi công tác xa hay phải làm việc khuya. Kỳ Tuấn chưa bao giờ về nhà

muộn như thế này. Rời phòng ngủ của Kimi, Minh Thư trở về phòng riêng. Cô có

một chút lo lắng nên vẫn ngồi bên cửa sổ, đang miên man suy nghĩ vởn vơ. Chợt

Kỳ Tuấn tông cửa mạnh vào, anh đi sắp không vững. Minh Thư giật mình:

- Anh về đấy à?

Kỳ Tuấn không trả lời, anh chỉ đóng cửa lại rồi loạng choạng cởi

giày, quăng tất tứ tung. Minh Thư thở dài tiến lại gần:

- Anh say quá rồi đấy.

Thấy chồng đang gặp rắc rối với mấy khuy áo gỡ mãi không ra. Thư

giúp Tuấn cởi mấy cúc áo, tình cờ qua lớp vải mỏng của bộ áo ngủ màu hồng, thân

hình “chuẩn không cần chỉnh” của Minh Thư mờ ảo trong ánh đèn ngủ lập lòe. Kỳ

Tuấn mạnh tay kéo Minh Thư vào lòng và ôm hôn cô. Anh làm một cách mạnh tay và

dữ dội, Minh Thư xô Kỳ Tuấn ra:

- Em không thích như vậy. Anh làm em đau rồi đấy!

Kỳ Tuấn như không nghe thấy gì, anh lại ôm chặt Minh Thư, ôm rất

chặt:

- Hãy hứa với anh!

- Anh buông em ra đi! Anh mạnh tay quá!

- Hứa với anh, dù có chuyện gì em cũng không rời xa anh.

- Anh Tuấn...

- Em hứa đi !

Kỳ Tuấn hét lên, Minh Thư lại cựa quậy, Kỳ Tuấn xô cô xuống

giường, anh giữ chặt cô rồi xé mạnh bộ áo ngủ. Thư chống cự dữ dội, cô ngồi dậy

và tát mạnh vào mặt Kỳ Tuấn. Lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh, Minh Thư sợ đến

phát khóc, cô mở tủ lấy vội một chiếc áo khác rồi bỏ chạy sang phòng cậu con

trai mà khóa cửa lại. Kỳ Tuấn nửa mê nửa tỉnh, anh vội đuổi theo:

- Thư, Thư à... Mở cửa cho anh đi !

- Anh tự kiểm điểm lại nhân cách của mình đi.

- Anh xin lỗi! Tại anh say không làm chủ được mình.

- Anh đã không làm chủ được anh một lần rồi. Quá đủ rồi! Tôi đã bao nhiêu lần

phải sợ hãi trước những lần anh không làm chủ được anh. Tôi không biết anh còn

định làm gì tôi nếu tôi mở cửa ra. Anh đi đi ! Tránh xa mẹ con tôi đêm nay.

Kỳ Tuấn biết làm thế nào được, anh đã quá mệt. Đúng là Tuấn đã

uống rượu khá nhiều, anh không còn cách nào khác, anh đành ngồi ngoài cửa phòng

Kimi...

Sáng sớm, Minh Thư thức dậy. Cô vẫn còn sợ vì chuyện đêm qua.

Minh Thư mở cửa phòng, cô đẩy cửa trúng Kỳ Tuấn làm anh cũng tỉnh giấc. Minh

Thư vội bỏ đi, Kỳ Tuấn đã đuổi theo:

- Thư, nghe anh nói đi!

- Tôi không muốn nói chuyện với người vũ phu như anh.

- Anh xin lỗi. Chỉ tại...

- Tôi không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.

- Đừng giận anh.

Minh Thư định bỏ đi, nhưng thấy giọng Kỳ Tuấn hơi nghẹn nên cô

chùn bước. Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn rồi nói:

- Đêm qua anh nhớ anh đã làm gì không?

- Nhớ chứ.

- Tại sao lại làm như vậy?

- Anh... chỉ là... khi quá say... anh lại nghĩ một ngày nào đó em sẽ bỏ anh mà

đi.

- Vì anh say rượu à?

- Vì nhiều điều lắm.

- Anh không tin tưởng em sao?

- Anh không có niềm tin cho bản thân anh sẽ có thể giữ được em.

Rồi Kỳ Tuấn lại tựa vào vai Minh Thư, nói như không thành lời:

- Anh làm như thế, vì anh muốn một sự chắc chắn từ em. Anh không muốn mất em.

- Anh đâu làm gì để phải mất em.

- Đừng bao giờ bỏ anh! Xin em!

Thư chỉ im lặng, choàng tay lên vai Kỳ Tuấn. Cô đặt nhẹ lên tóc

Kỳ Tuấn một nụ hôn...

"Tôi không nói nữa. Sở dĩ tôi dừng lại không bỏ Kỳ Tuấn mà

đi như nhiều lần tôi nổi giận với anh, đơn giản... dường như tôi cảm nhận

rằng... anh đang hoảng sợ. Hoảng sợ về một điều gì đó mà có lẽ tôi cần phải ở

bên cạnh để có thể vừa biết rõ nguyên nhân, vừa trấn an anh!"

Đàm Phúc và Ánh Tuyết đã đến thành phố San Francisco, cả hai vẫn

giữ khoảng cách khi đi vào khách sạn. Cô ngồi chờ còn Đàm Phúc thì đi đặt

phòng, chờ một lúc khá lâu, Ánh Tuyết nhăn mặt:

- Anh bận tán gẫu với cô tiếp tân da nâu nóng bỏng kia à?

- Không. Tôi chỉ nói cám ơn thôi.

- Về chuyện gì?

- Cô ấy khen tôi có một cô vợ xinh đẹp.

Đàm Phúc bật cười rồi lấy áo khoác vào, cả hai theo nhân viên

đến phòng của mình. Khi nhân viên bỏ đi, Ánh Tuyết xách vali của mình và vẫy

tay chào:

- Lát gặp sau, tôi cần tắm rửa.

Đàm Phúc cười khinh khỉnh, Ánh Tuyết xách hành lí vào trong,

thấy Đàm Phúc vẫn cứ đứng yên. Ánh Tuyết tặc lưỡi:

- Tôi biết mà. Chắc là lần đầu ra nước ngoài phải không? Không tìm được phòng,

rõ chán! Phòng của anh là số mấy?

Nghe Đàm Phúc đọc số phòng, Ánh Tuyết ngờ ngợ điều gì rồi quay

lại nhìn cánh cửa phòng mình. Cô la toáng lên:

- Sao anh lại ở phòng này? Đây là


80s toys - Atari. I still have