Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324843

Bình chọn: 9.5.00/10/484 lượt.

ng lần này là tức tưởi nhất.

- Anh ấy chưa hề nghĩ đến cảm nhận của tôi.

Thư cố lau khô hàng nước mắt, cô nhìn sang ly sữa, dù sao em bé

cũng đã đói meo theo mẹ từ sáng tới giờ. Và Thư lại uống. Cũng đúng thôi. Có

giận thì cũng là giận ba nó thôi. Nó vô tội.

Rồi sau đó Thư nghĩ lại, chính cô cũng xem đứa bé là quan trọng

hàng đầu tại sao lại cáu gắt với Kỳ Tuấn và trách móc anh. Có lẽ cô đã quá dỗi

hờn, hoặc cũng có thể vì Thư không thích cảm giác bị bỏ rơi cũng nên.

Một ngày, Trình Can về nhà sớm hơn Phương Dung nhưng không ghé

đón cô. Công việc của hai người cũng khá bận rộn, Trình Can thì đang chờ cô em

cố hoàn thành khóa học cuối cùng để trở về phụ giúp anh. Nghĩ ngợi lung tung,

Trình Can trông thấy laptop của Phương Dung vẫn còn mở. Anh định dọn dẹp giúp

cô nhưng cũng vì hơi tò mò mà Trình Can đã vô tình chạm phải chuột. Những hình

ảnh khá lạ xuất hiện, đó chính là toàn bộ mấy tấm ảnh của Kỳ Tuấn và Phương My

đêm hôm nọ. Trình Can lại càng tò mò hơn, nhưng đúng lúc đó, anh nghe tiếng xả

nước trong toilet, thì ra Phương Dung đã về trước anh. Trình Can vội vàng di

chuyển nhanh lại tủ áo khi thấy Phương Dung đẩy cửa ra. Trình Can mỉm cười:

- Em ...

- Ủa anh về sớm vậy?

- Ừ. Hôm nay định tạo bất ngờ cho em. Không ngờ em lại là người tạo cho anh bất

ngờ.

- Hôm nay em về sớm chuẩn bị, tối nay em mời ba đến nhà mới của chúng ta dùng

bữa.

- Thế à? Em biết làm thức ăn sao?

- Cũng biết chút chút.

- Thôi anh phụ em nhé.

- Có anh phụ chắc thức ăn sẽ ngon hơn.

- Có lẽ vậy.

Phương Dung kéo tay Trình Can đi, anh còn nhìn nán lại luyến

tiếc vì chưa kịp xem kỹ.

Minh Thư sau một giấc ngủ trưa, cô thức dậy và ra khỏi phòng. Căn nhà tươm tất

hơn rất nhiều khi bà Trầm vào ở đây. Bà hỏi:

- Con có muốn ăn gì không?

- Có gì ăn không mẹ?

- Con đói chưa? Thức ăn trong tủ lạnh gần hết rồi. Để mẹ đi mua.

- Mẹ nhớ đường tới siêu thị không ạ?

- Ừ. Nhớ rồi. Ở nhà có đói thì ăn bánh qui đỡ nhé. Hay để mẹ pha sữa?

- Con không uống sữa nữa đâu. Ngán quá!

- Ừ. Mẹ đi chợ đây.

Kỳ Tuấn đang ngồi một mình ở tòa soạn, anh đang xoay bút và suy

nghĩ. Tuấn không muốn về nhà để rồi phải cảm thấy như sự xuất hiện của anh làm

Minh Thư khó chịu. Nghĩ ngợi một lát, anh lái xe đến một tiệm chơi bida lớn.

Tuấn cũng chơi rất khá bi 3 lỗ. Bắn được vài ván thì đã có vài ba cô chân dài

tiến lại:

- Anh bắn tuyệt quá! Thách đấu với người bắn giỏi nhất ở đây đi!

- Là ai?

- Em.

Nói rồi một cô cầm lấy cây cơ và bắn một cách đầy kỹ thuật. Kỳ

Tuấn bị khích và dĩ nhiên là đồng ý chấp nhận...

Phương Dung và Trình Can đang làm thức ăn, chợt cô nàng la toáng

lên:

- Thôi rồi ...

- Chuyện gì thế?

- Chúng ta đã không có đủ rượu vang để em làm món này.

- Ừ anh sẽ đi mua.

- Nhanh nhé!

Trình Can tức tốc lái xe đi, lái xe ngang một vài siêu thị nhưng

lại không thuận đường nên anh đành chạy tiếp. Đi khá xa nhà thì Can gặp được

một siêu thị thuận đường, anh liền đỗ tạt vào rồi đi nhanh. Đang lúc lựa rượu,

Trình Can tình cờ gặp một người trông rất quen., nhất là ở khuôn mặt có nét gì

đó rất giống người phụ nữ luôn luôn có mặt trong trái tim anh. Trình Can mạnh

dạn tiến tới gần:

- Chào bác...

- Chào cháu. Cháu là ...

- Bác có phải là mẹ của Minh Thư không ạ? Cháu thấy bác trong lễ cưới của cô

ấy.

- Ừ. Chào cháu.

- Gọi cháu là Can được rồi. Thế bác mua gì đấy ạ?

- Đồ ăn dự trữ thôi. Bác cũng muốn làm vài món cho Thư nó ăn. Mấy ngày nay vợ

chồng nó làm sao ấy... Con bác không được vui cháu à.

- Chồng cô ấy không lo lắng cho cô ấy à?

- Có đấy chứ. Nhưng ...

- Thật là quá đáng.

- Sao cháu kích động thế?

- Dạ ... không có gì. Thôi bác lựa xong chưa. Cháu tiễn bác về một đoạn. Giờ

này khó đón xe lắm.

- Cũng gần mà cháu.

- Bác xách đồ nhiều, thôi để chất lên xe cháu cho nhanh.

- Vậy thì phiền cháu quá.

Minh Thư nghe tiếng chuông cửa, cô mở cửa ra nhưng không thấy

ai, chỉ có một gói bưu phẩm đặt ở dưới đất. Thư nhặt lên, một cái mặt cười trên

bìa bưu thiếp. Thư cảm thấy lạ, rồi cô mở ra xem. Không còn tin vào mắt mình,

những xấp ảnh còn nóng hổi, đó là ảnh Kỳ Tuấn đắm đuối hôn Phương My. Thư thậm

chí đứng còn không vững, cô thực sự sock, xấp ảnh rơi tứ tung còn Minh Thư thì

lùi lại vài bước, trời đất như tối sầm lại. Cô đã va lưng vào cạnh bàn, Thư

ngồi bệt xuống sàn và bụng cảm thấy đau nhói. Cô nhìn thấy phía dưới, ở giữa

hai chân, có một chất nhầy trong suốt có một chút vàng đục. Thư rất sợ, không

có ai ở nhà lúc này. Cô bấm điện thoại cho Kỳ Tuấn...

- Alô ...

Một giọng nữ cất lên, Minh Thư vội vã tắt máy. Trong lòng cô lúc

này đã không còn nghĩ đến việc Kỳ Tuấn như thế nào nữa rồi. Cô đành ngồi đó

chịu trận:

- Con ơi cố lên ... Đừng làm mẹ sợ mà ...

Kỳ Tuấn bước ra từ toilet, anh nói:

- Sao đây cô em? Phục anh không?

- Phục thì có phục. Muốn em thưởng gì đây?

- Tự để em xuống hạng nhì đi. Anh là nhất.

Rồi Kỳ Tuấn kiểm tra điện thoại, anh thấy số của Minh Thư. Kỳ

Tuấn vội vã gọi lại, Minh Thư đang ngồi chịu trận nhưng nhất quyết không chị


pacman, rainbows, and roller s