
số ít người ram bị lỗi sẽ như vậy…khụ.
Sau đó nàng do thiếu máu mà mệt mỏi dùng bữa, lảo đảo đi ngủ và cuối cùng
là lơ mơ tỉnh dậy thấy mình đã ngồi tại đây rồi! Liếc sang trái, Phượng
Vân ngồi trên ghế thủ vị ưu nhã dùng trà mặt không biểu tình. Trước mặt
phía dưới, quan tri phủ đang toát mồ hôi lạnh khom lưng quỳ gối mũi dính sát vào sàn nhà bẩm báo.
- Hồi thân vương, những kẻ hôm qua đã
bắt về phủ trừ 8 tên đã chết và 6 tên thương nặng thì còn lại 6 tên
trúng ngân trâm. Đã tra ra chúng là sát thủ của Vô Ảnh La Sát cung, một
tô chức sát thủ trên giang hồ.
- Ai thuê chúng?
Phượng Vân chất giọng lạnh nhạt không chút tình cảm.
- Dạ…chúng…chúng không khai nhưng có biết mục tiêu của chúng ạ!
- Không phải ta?
- Không…không…không, tuyệt đối không ạ…là…là một vị thiếu niên công tử tên Tiêu Dao hoặc một vị cô nương tên Linh Linh ạ.
-Cái gì?
Mỗ nữ hoàn toàn tỉnh ngủ nhẩy dựng lên không kiêng nể túm áo tri phủ lắc
lấy lắc để làm đầu ông ta như muốn rụng khỏi cổ, 2 tay vội ôm lấy mũ ô
sa trên đầu lắp bắp.
- Cô nương…cô nương thỉnh bình tĩnh lại!
- Ngươi không giết người, không phóng hoả, không gian dâm, không cướp
bóc, không cường bạo, không lừa đảo, không buôn người, không xấu xí
không tất cả mọi tội lỗi mà có kẻ thuê sát thủ giết ngươi ngươi có bình
tĩnh được không?
Bị một loạt “không” làm cho choáng váng đầu óc
tri phủ đại nhân cũng chỉ có thể tiếp tục bảo trì tư thế ôm mũ ô sa của
mình mà khóc thét trong lòng!
- Thuỷ Linh bình tĩnh! Muội nhớ lại xem mình có đắc tội với ai không?
Chất giọng nghiêm túc của Phượng Vân rốt cục thành công làm nàng buông tri phủ ra làm hắn rớt phịch xuống nền nhà.
- Ta thì có thể đắc tội với ai?
Suy nghĩ ing~~~ đôi mày đẹp hơi cau lại làn mi cong veo khép hờ, đôi môi
mọng mím lại nàng ngồi xuống ghế xoắn tóc nghĩ ngợi, người ngồi trên ghế thủ vị vẫn một mực nhìn nàng ánh mắt hơi phức tạp. Thực chất hắn không
phải Phượng Vân mà chính là Long Vân, đương kim thiên tử anh song sinh
của Phượng yêu nghiệt. Lần này hắn mặc dù một điểm võ công cũng không có nhưng lại mạo hiểm đến Giang Nam chính là để dụ Cung Cửu ra mặt, đến du ngoạn Tây Hồ cũng là lựa chọn nơi ít người tạo điều kiện cho kẻ khác ra tay. Nhưng mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, hắn vì tiếng ca đầy quyến luyến của nàng hấp dẫn mà tiến vào thuỷ đình. Tò mò bởi mỹ nhân lặng lẽ rơi lệ thì lại không ngờ phát hiện ra nàng là người trong lòng đệ đệ
mình, nhưng có vẻ như tâm tư của nàng lại đặt trên hoàng thúc mất rồi.
Để ý nàng kỹ một chút thì phát hiện bản thân mình cũng không thể cưỡng
lại mà cứ muốn nhìn nàng lâu hơn một chút lại một chút nữa. Nữ tử này
thực đặc biệt, cũng rất thông minh lại có phần liều lĩnh. Ai bảo 1 thân
bách độc bất xâm thì máu cũng có thể giải bách đôc?( ivy: ta bảo, thỉnh
tham chiếu n cái tiểu thuyết kiếm hiệp kèm xuyên không + phim bộ xanh đỏ từ thài những năm 9x) Vậy mà nàng không chút chần chờ dùng máu mình cứu hắn và thuộc hạ, không có sự nhanh trí cùng can đảm của nàng thì hắn
cũng không biết mình có thoát được “Tử Yên” ( sương mù tím) không. Giây
phút nàng cầm ngọc trâm lên hắn thoáng giật mình, không ngờ di vật của
mẫu hậu mà Phượng cũng đem tặng nàng! Chứng tỏ đệ đệ của hắn vô cùng
nghiêm túc, hăn nhớ đến phượng trâm trong tay mình…bao giờ mới có nữ tử
xứng đáng để hắn tặng đây?
“…Phải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận
Nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt
Mê đắm chàng như một cuộc phiêu lưu
Thiếp cam tâm tình nguyện mắc cạn chốn hồng trần….”
Duyên phận, chỉ hai chữ mà có thể trói buộc cả cuộc đời sao?
Ánh mắt, chỉ một khoảng khắc mà cả đời không thể quên?
Hắn từng cho tình yêu là không có thật, nữ nhân chốn hậu cung có ai chưa
từng nói yêu hắn đâu? Nhưng tất cả chỉ là yêu bộ hoàng bào mà hắn đang
khoác, yêu địa vị mẫu nghi thiên hạ bên cạnh hắn 7 năm qua vẫn bỏ trống! Hắn từ nhỏ luôn hâm mộ Phượng Vân có thể tự do tung cánh trên giang hồ, có thể tự do làm điều mình muốn. Không phải không biết thân phận Ngọc
Diện Diêm Vương và sở thích đi huyết tẩy giang hồ của đệ đệ mình nhưng
hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi sự tiêu sái phóng khoáng của
Phượng Vân chính là thay cả phần của hắn nữa.
Thuỷ Linh, nữ tử người cũng như tên linh động như nước!
Nàng cau có cả nửa ngày cũng không nghĩ ra ai ghét mình đến mức phải thuê
sát thủ cả, đáng thương ngước lên nhìn Long Vân lúc này đang đóng giả đệ đệ của mình. Hắn nhướn một bên chân mày ý dò hỏi nhưng nàng vẫn chán
nản lắc đầu, thở dài hắn lên tiếng với tri phủ.
- Dùng hình thêm nữa! Tra bằng được kẻ chủ mưu cho ta.
Tri phủ vội vâng dạ định lui ra thì cổ áo lại bị “vị cô nương nóng tính”
này giữ lại, ánh mắt nàng sáng rực lộ ra cả kim quang hỏi hắn.
- Có hình thất?
- A?…có, dĩ nhiên là có a.
- Có roi da, có móc sắt, có kìm, có kẹp, có gông, có đinh, có búa, có dao nhỏ, có kéo móc, có kim châm, có đồ vật này nọ kỳ quái gì nữa không?
Vừa nãy là một loạt “không” giờ là một tuyển tập “có” của nàng làm cho
không chỉ quan tri phủ mà Long Vân cũng phải nhu nhu cái đầu. Thấy vị
quan chính tứ phẩm