XtGem Forum catalog
Juliet Thành Bạch Vân

Juliet Thành Bạch Vân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327390

Bình chọn: 7.5.00/10/739 lượt.

phách ấy thu hút sự chú ý. Con thuyền khá lớn với 2 tầng lâu, xung quanh là

mấy tầng sa trắng lay động để người ở bên trong nhìn ra ngoài được nhưng người bên ngoài không thể nhìn vào. Cửa sổ, thuyền lâu đều được trạm

trổ hết sức công phu, gỗ cũng là chất liệu tốt nhất, phía bên ngoài vài

chỗ còn điểm xuyết một lớp vàng lá càng thêm phô trương sự giầu có. Chỉ

thấy tì nữ từ bên trong đi ra nhẹ giọng phân phó, thuyền phu ngay lập

tức hạ thuyền con xuống đưa tì nữ cập bờ, cô ta nhanh nhẹn tiến đến đứng đợi thiếu niên công tử đi qua thì cúi đầu lên tiếng mời.

- Công tử, thỉnh dừng bước. Nô tì mạn phép thay mặt chủ nhân mời công tử một chén rượu nhạt để tỏ lòng ngưỡng mộ.!

Vị công tử ngồi trên ngựa tao nhã bước xuống, dùng quạt che bớt ánh nắng nhìn ra con thuyền giữa sông.

- Chủ nhân của cô nương đây là…

Tì nữ nói giọng có pha chút tự hào.

- Chủ nhân nô tì là tiểu thư Giáng Châu, hoa khôi của Ngưng Hương lầu.

- Vậy…thỉnh dẫn đường.

Aizz, mỹ nhân đã có lời mời không đi thật là uổng phí! Vị công tử hơi mị mắt

cười cười, trao cương ngựa cho nô bộc thuyền phu rồi thong thả bước

xuống thuyền nhỏ theo sóng nước dập dềnh tiến đến thuyền lâu. Thiếu niên nhỏ nhắn này không phải ai khác chính là mỗ nữ vừa vỗ mông chạy khỏi

Tranh Mệnh trang Thuỷ Linh. Một đường nữ phẫn nam trang thượng kinh, có

đánh chết Đoạt thần y và Diệp công tử cũng không nghĩ đến nàng sẽ đến

kinh thành. Nàng trốn họ còn chẳng được mà kinh thành lại là địa bàn

Diêp công tử hay lui tới, nhưng chỗ nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn

nhất không phải sao? Đường rộng mênh mang không có người truy nàng lại

sẵn ngân phiếu của họ Đoạt, cứ nhàn nhã vừa đi vừa ngắm cảnh đến bây giờ đã là nửa tháng trôi qua.

Tiến lên thuyền lại càng cảm thấy

sang trọng lịch sự nhưng cũng không mất vẻ thanh tao, tì nữ tiến đến vén rèm lên làm động tác thỉnh nàng đi vào. Ở bên trong đã có 3 người ngồi

sẵn bên bàn rượu, 2 nam 1 nữ . Nữ tử mặc váy dài mầu tím nhạt bằng lụa,

áo khoác sa mỏng làm làn da trắng hồng như ẩn như hiện, tóc vấn vân kế

cài trâm ngọc hết sức tao nhã. Mắt phượng sắc sảo, mày đen như vẽ, mũi

thon thon môi mỏng treo nụ cười mờ ảo, giữa trán vẽ 3 cánh hoa đỏ tươi

lại làm cho nàng thêm vẻ phong tình. Thật đúng người cũng như tên, đẹp

như châu ngọc!

Giáng Châu thấy nàng nhìn mình chằm chằm thì khẽ cười, lên tiếng giới thiệu trước để tránh thất thố cho nàng.

- Công tử, tiểu nữ Giáng Châu vừa nãy có nghe được lời ca rất có khí

phách của công tử, mạn phép mời người đến đây kính một chén rượu nhạt để tỏ lòng ngưỡng mộ.

Thuỷ Linh thu lại vẻ mê gái của mình thẳng lưng khẽ cười hơi gật đầu, một bộ công tử nho nhã.

- Một chút tài mọn không dám, không dám. ( ivy: cô thậy vô sỉ, ăn cắp bản quyền a!)

2 vị còn lại trên bàn tiệc thấy vị công tử mới đến này ngay cả liếc cũng

chưa liếc mình 1 cái chỉ chăm chăm nhìn Giáng Châu thì không giận, ngược lại thấy rất thú vị. Một người bên trái liền lên tiếng trước.

- Xin hỏi công tử đây tôn tính đại danh?

Nàng nhíu mi, tôn tính đại danh? Muốn nói đểu nàng sao? Hừ ai có mắt chả

nhìn thấy nàng là một cái thiếu niên công tử trói gà không chặt! Người

này một thân cao lớn cân đối, trường bào tối mầu, ngũ quan đoan chính

trán cao mắt sáng, mày kiếm mũi thẳng nụ cười thoải mái làm cho người ta có cảm giác như mặt trời toả sáng. Tuy không được tuấn mỹ mê người như

Diệp công tử nhưng hắn cũng là một soái ca có khí chất dương cương hiếm

gặp.

- Tại hạ không dám nhận 2 chữ đại danh nhưng tôn tính thì có. Tại hạ họ Tiêu tên chỉ một chữ Dao! Công tử đây là…

- Là Tiêu Dao công tử? Thất lễ, thất lễ. Tại hạ họ Nam Cung tên cũng chỉ một chữ Triệt.

- Nam Cung Triệt công tử vị còn lại là…?

Nàng nhìn đến người còn lại thì hơi sững người, CMN! Đất đai thổ nhưỡng ở

đây thật con bà nó tốt, ra đường là đụng mỹ nam. Nam nhân nàu chỉ có thể dùng 2 chữ để miêu tả, yêu nghiệt a! Đôi mắt hoa đào ma mị với đuôi mắt dài xếch lên, tròng mắt đen thuần lưu chuyển như sóng nước, mi dài cong cong. Lông mày hơi xếch lên, sống mũi hoàn mỹ với cánh mũi thon nhỏ.

Môi hơi đầy đặn hồng đỏ treo nụ cười nửa miệng tà mị, tóc dùng một dải

lụa đính ngọc buộc cao lên nhưng những sợ tóc đen mềm mại vẫn rủ xuống

lung tung càng tăng thêm vẻ cuồng ngạo. Y bào vàng nhạt gần như mầu

nguyệt bạch càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn, giọng hắn cũng trầm

trầm nhưng mang theo từ tính mê người. ( oa tung hoa, vỗ tay clap..clap. Nam phụ đã lên sàn!!)

- Ta là Phượng Vân.

Chớp chớp mắt mấy cái, nàng sao lại có cảm giác quen quen với hắn nhỉ! Nhìn hắn nàng

thấy đôi nét gợi nhớ đến Diệp công tử, không phải chứ? Đánh chết nành

cũng không đặt 2 người này chung 1 chỗ được, một vị quá yêu nghiệt còn

một vị quá băng lãnh! Aizzz không lẽ nàng nhớ hắn mà cuồng? Nhưng đôi

mắt này nếu băng lãn, đôi môi này nếu không nhếc lên nửa miệng thật rất

giống a…

Thấy nàng lại thất thố nhìn người ta chằm chằm Giáng

Châu khẽ hắng giọng mời nàng ngồi xuống làm nàng giật mình cuống quýt

thu lại tầm mắt, haha cười gượng gạo ngồi xuống vị trí còn lại, nô tì

nhan