XtGem Forum catalog
Huyên Thảo Chưa Tàn

Huyên Thảo Chưa Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 7.5.00/10/268 lượt.

kỳ vọng trong lòng Đồng Đồng đột nhiên biến mất.

Nghỉ hè là thời kỳ đỉnh cao của du lịch, cả ga tàu hỏa

đông nghịt những người, tiếng huyên náo, sự xô đẩy. Tề Vũ kéo Đồng Đồng lên

tàu, trong phút chốc, người ít hẳn đi. Trong toa tàu rất yên tĩnh, còn rất

nhiều chỗ trống.

Đồng Đồng đặt ba lô xuống, cô lấy chiếc MP3 trong túi

ra nghe. Dây của MP3 rất dài, được cô buộc gọn gàng rồi để trong túi. Cô rút

mạnh nó ra, một thứ trong túi rơi ra theo, rơi lên mặt đất, vang lên tiếng kêu

khe khẽ.

Đó là chiếc nhẫn bằng đá mắt mèo.

Chiếc nhẫn vẫn tỏa sáng lấp lánh. Đồng Đồng cẩn thận

lấy tay lau mặt nhẫn, trái tim cô thoáng chốc như bị một sợi dây thừng buộc

chặt. Hy Thần! Hy Thần! Trái tim cô bắt đầu gọi tên anh, buồn quá – lần này đi,

có thể cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa. Cả đời này không được gặp anh,

thật đáng sợ! Chiếc ba lô của cô, cái nhẫn của cô, những thứ đó như một cơn

nước lũ ào lên, nhấn chìm mọi suy nghĩ. Cô bật khóc nức nở. Cô hôn lên chiếc

nhẫn, áp nó vào ngực mình.

Đồng Đồng lau nước mắt, nói với Tề Vũ lúc đó đang đặt hành lý lên giá:

- Xin lỗi, em không thể đi với anh được.

Tề Vũ kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao?

Đồng Đồng lắc đầu:

- Xin lỗi, em phải đi tìm Hy Thần. Em cảm thấy em

không thể rời xa anh ấy!

Không chờ Tề Vũ nói gì nữa, cô túm vội lấy chiếc ba

lô, nắm chặt nhẫn trong tay, ra sức chen ra ngoài, chạy như bay xuống khỏi tàu

hỏa.

Vừa đặt chân xuống sân thì tàu khởi động. Khuôn mặt Tề

Vũ lướt qua trong mắt cô, đi về phía xa. Trong tiếng ồn ào của động cơ xe lửa,

những suy nghĩ của cô càng trở nên rõ ràng, bước chân ngày càng nhanh. Cô chỉ

hận là mình không thể mọc ngay một đôi cánh để đi tìm Lục Hy Thần.

Ra khỏi ga tàu, Đồng Đồng vội vã bắt một chiếc taxi đi

về

trường. Trong xe, cô gọi điện thoại cho Lục Hy Thần – nhưng anh tắt máy. Cô

liên tiếp gọi hai mấy cuộc, nhưng vẫn không thể liên lạc được. Lòng cô nóng như

lửa đốt – chỉ sợ anh đã rời trường mất rồi.

Cô phải tìm thấy Lục Hy Thần, sau đó nói với anh rằng,

cô nhất định phải ở bên cạnh anh!

Đồng Đồng tới phòng làm việc của tòa soạn ở trường.

Tiểu Phàm đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, cô nói với

Đồng Đồng, Lục Hy Thần đã đi Hàng Châu rồi. Tiểu Phàm tìm địa chỉ của anh ở

Hàng Châu rồi đưa cho cô.

Đồng Đồng lập tức lại ra ga tàu hỏa, mua một vé tàu đi

Hàng Châu.

Một ngày một đêm.

Xuống khỏi tàu, Đồng Đồng lập tức bắt taxi tới khu mới

của Hàng Châu, đầu óc cô quay mòng mòng nhưng trong lòng chỉ mong muốn được gặp

Lục Hy Thần ngay lập tức. Cô nghĩ, chắc chắn anh sẽ ngạc nhiên lắm.

Đồng Đồng gọi điện thoại cho Hy Thần, nhưng anh vẫn

tắt máy. Hay là anh đổi số mới rồi?

Điều khiến cô tuyệt vọng nhất là địa chỉ Tiểu Phàm đưa

cho cô bị sai. Cô tìm tới “nhà” của Lục Hy Thần, ấn chuông cửa, một lúc lâu sau

mới có một bà già tóc bạc trắng, tay chống gậy bước ra. Bà lạnh nhạt nói ở đây

chẳng có ai tên là Lục Hy Thần cả.

Đồng Đồng buồn bã đeo ba lô đi trên phố rồi ngồi nghỉ

trên ghế đá giữa đường, rồi cô lại ra ga tàu. Trưa ngày hôm sau, cô về tới

trường.

Ông trời hình như cố ý trừng phạt cô, ai bảo lúc trước

cô làm Hy Thần đau lòng như vậy.

Đồng Đồng nghĩ như vậy, chầm chậm đi về ký túc xá. Sau

khi sắp xếp lại mọi thứ trong phòng, cô ngồi xuống. 6 giờ, Linh Tử ở phòng bên

cạnh sang tìm cô. Bởi vì Linh Tử vẫn còn một môn chưa thi xong nên chưa lấy

được bằng tốt nghiệp, đành phải ở lại trường thêm một thời gian nữa.

Linh Tử nói:

- Bọn mình đi hát Karaoke, thế nào?

Đồng Đồng hỏi:

- Hai người hả?

Linh Tử cười:

- Chính vì chỉ có hai đứa mình nên mới đi hát! Đúng

rồi, gọi thêm một người nữa, Hứa Hân Di vẫn chưa đi.

Linh Tử đang định gọi điện cho Hứa Hân Di thì Đồng

Đồng nói:

- Đừng gọi nữa, hai đứa mình đi thôi.

Trong cái phòng hát nhỏ bé, Đồng Đồng và Linh Tử ngồi

trên ghế ra sức hát, hát mãi, nước mắt của Đồng Đồng cũng theo lời bài hát mà

tuôn ra.

Sau đó, em đã học được cách yêu.

Chỉ đáng tiếc, anh đã rời xa, biến mất trong biển

người.

Sau đó, cuối cùng em cũng hiểu trong nước mắt.

Có những người, một khi đi qua, không bao giờ quay

lại.

Đồng Đồng ngồi xuống, những giọt nước mắt im lặng bỗng

biến thành những tiếng nức nở không thể kìm nén được – gặp nhau là sai, chia

tay là đau, đi suốt ngày đêm, mà cuối cùng vẫn sai.

Linh Tử hoảng hốt, cô ra sức lay lay vai Đồng Đồng:

- Sao thế, Đồng Đồng?

Đồng Đồng chìm đắm trong tâm trạng của riêng mình,

không nghe thấy gì cả. Cô bật lon bia đặt trên bàn, tu một hơi hết sạch. Khi cô

mở lon bia thứ hai, Linh Tử định ngăn cô lại, nhưng không có tác dụng. Linh Tử

khuyên cô một hồi rồi bỏ cuộc, cô đã chuẩn bị tâm lý để cõng cô bạn buồn rầu

của mình về rồi, thế là một mình cô ngồi hát, trong căn phòng nhỏ bé chỉ vang

lên tiếng hát của Linh Tử.

Trên mặt bàn lăn lóc những lon bia rỗng.

6.

Tất cả đều như một giấc mộng.

Đồng Đồng cảm thấy cơ thể mình bỗng chốc rất nhẹ, hình

như cô đang ở gần biển, dưới chân cô là những bậc thềm được làm từ các khóm

mây.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đang đứng trước

mặt mình – quần áo trắn