
o có thể chen chân vào
tình cảm của người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không nghĩ ra, nghèo khổ như cô có gì có thể làm anh hứng thú.
“Loạt xoạt loạt xoạt”, cô không nói lời
nào, tay lần thứ hai thò vào trong túi anh móc ví tiền, lấy một xấp tiền mặt dày đưa cho lái xe rồi thả lại ví vào túi áo anh.
“Tôi nợ anh một lần.” Cô vươn tay ra mở cửa xe.
Anh lập tức túm chặt tay cô, nói thẳng:”Người khác có thể, nhưng cô không thể.”
Cô mệt mỏi không chịu nổi:”Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thật sự muốn diệt tận không để lại đường sống ư?
Đôi mắt sáng như sao của anh khẽ chớp,
cô không biết anh đang suy nghĩ điều gì, bây giờ cũng chẳng còn lòng dạ
nào mà phỏng đoán, cô thật sự mệt muốn chết, mệt chết đi được.
Anh quay đầu nói với lái xe:”Đến số 1 Lạc Dương.”
“Không!” Cô phản đối ngay lập tức, “Tôi muốn ở khách sạn!”
Anh ngẩn ra:”Cô làm trò gì kỳ quặc thế?”
Cô quay mặt nhìn ra phía cửa sổ:”Tôi muốn ở khách sạn.”
Anh kéo cô lại:”Nhìn tôi.”
Sương mù phủ đầy trong mắt, mặt cô không chút thay đổi nhìn về phía anh, thật phiền phức, rất mệt, rất khó chịu, tủi thân vô cùng, muốn hét to lên, muốn tắm rửa, muốn thoát khỏi anh,
cô muốn quay về nhà mình, muốn ở một mình….tại sao nhất định phải ép cô
như vậy?
Anh suy tư một lúc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô:”Em cho rằng tôi ở đó?”
Không thể che dấu suy nghĩ của mình lần
nữa làm cô cảm thấy nhục nhã, phải, cô không muốn gặp người bạn gái sống cùng anh, thế thì sao nào? Cô cắn chặt môi giật anh ra, tay còn chưa
chạm vào cửa xe đã nghe thấy anh nói:’Số 1 đường Lạc Dương, gấp ba giá.”
Tiếng “cách” khóa cửa xe vang lên, xe chạy ra ngoài.
Bị một xung lực kéo về chỗ cũ, nước mắt cố nén hồi lâu, từng giọt từng giọt một rơi xuống trước mặt anh.
Khi xe đi lên đỉnh núi Ôn Noãn mới nhớ
ra, bên ngoài nói bạn gái Chiếm Nam Huyền ở đường Lạc Nham, không phải
đường Lạc Dương bây giờ bọn họ đang đi, trong lòng bất tri bất giác nhẹ
nhàng thở ra, cũng dần dần bĩnh tình lại.
Sau khi xe taxi đi vào cánh công sắt màu bạc thấp thoáng bóng hoa cây cảnh xanh um, lại đi tiếp 15 phút, dọc
theo đường xe đi, dưới ngọn đèn mờ là vườn cây xanh được cắt tỉa tinh
xảo, thảm cỏ xanh ngút ngát tầm mắt, xa xa là hoa viên sum suê tươi
tốt, đài phun nước lộ thiên, sân tennis và bãi đỗ trực thăng, tất cả
đều thu vào ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc của cô.
Thật không biết thành phố này lại có một nơi có thể xây mười tòa nhà cao ốc lại kín tiếng đến mức hoàn toàn
không bị truyền thông dòm ngó như thế này.
Xe dừng lại trước tòa nhà chính cao năm
tầng khổng lồ mà yên lặng, cánh cửa lớn màu trắng được điêu khắc hình
hoa tinh tế theo phong cách cung điện phương Tây, có nhiều chỗ được dát
đá quý sang trọng, mà cái tay nắm cửa Chiếm Nam Huyền đang nắm cô mới
nhìn thấy trên báo mấy hôm trước, đó là thiết bị nhận dạng vân tay tiên
tiến nhất thế giới.
Cánh cửa mở ra, cô đầy nghi hoặc bước vào theo anh, không biết đây rốt cuộc là đâu.
Trong đại sảnh có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô kinh ngạc không thôi:”Tiểu Noãn, cháu làm sao vậy?”
Cô không khống chế được há hốc mồm:”Bác—–Chiếm?!”
Cô vô cùng sửng sốt nhìn Chiếm Nam Huyền bên cạnh, anh thản nhiên cong miệng:”Đây là nhà tôi.”
Sau đó nói với người hầu bên cạnh:”Chị
Hoan, đưa cô ấy đến phòng tắm.” Không thèm liếc cô một cái, anh lập tức
đi đến sofa ngồi xuống ôm mẹ.
Ôn Noãn vẫn không thể phản ứng lại trước thông tin khó có thể tiêu hóa này, chân như dẫm lên mây, cô đờ đẫn đi
theo chị Hoan lên lầu.
Từ mặt sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến
vật dụng trong nhà được làm từ da, lông, thủy tinh, và các kim loại hiếm thấy, các loại đá quý lớn nhỏ được trang trí cùng với bức bích họa màu
sắc kì lạ trên tường, đều tôn quý hợp thời, khéo léo tinh xảo và hoa mĩ, mà rõ ràng là phong cách an nhàn tao nhã, rồi trong cách sắp xếp hài
hòa lại lộ ra vẻ hấp dẫn mãnh liệt mê đầy mê hoặc, mỗi một chỗ nhỏ đều
mang lại một cảm giác vô cùng độc đáo.
Giống như, giống như là……Trong trí nhớ
dường như cô đã từng trải qua sự đặc biệt này rồi….Đẩy cửa phòng tắm ra. Cạnh chốt cửa màu bạc là kiểm soát hệ thống sưởi ấm sàn của Na Uy
Nexans, nhìn xung quanh không gian rộng hơn trăm mét vuông, không biết
sàn đá cẩm thạch và bồn rửa tay là nhập khẩu từ Châu Âu hay Nam Mĩ.
Ở giữa là bể mát xa sóng siêu âm chìm
của Teuco Ý, góc bên cạnh là vòi hoa sen Hansgrohe Đức, ở khắp mọi nơi
trong phòng đều là vật dụng Cappellini và các đồ được làm bằng gỗ sồi vô cùng quý giá, phụ tùng và đồ dùng phòng tắm tinh xảo.
Ôn Noãn ngâm cả người vào dòng nước xanh trong suốt như nước biển, cùng lông mày và mỗi một sợi tóc đang trôi
nổi, khuỵu chân, ngụp xuống, cho đến khi không thể thở được mới trồi lên mặt nước thở phì phò.
Thần trí mơ hồ nhìn vào trong phòng,
trên giá gỗ chạm khắc thủ công tinh xảo và sáng bóng màu tự nhiên xếp
hơn 30 chiếc khăn bông trắng to nhỏ khác nhau, cô cố gắng nhớ lại, cảm
giác tôn quý mộng ảo giống như cung điện hiện đại này, rốt cuộc là đã
từng nhìn thấy ở đâu?
Ở trong phòng tắm hơn một giờ, quấn khăn tắm đi ra, ngoài cửa đ