The Soda Pop
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324070

Bình chọn: 10.00/10/407 lượt.

chúc.

Nhất nhật như niên, tâm tự như kỉ thành hôi.

(Thơ của Nạp Lan Tính Đức)

Lẳng lặng nhìn mặt đất dưới tầng 66,

người như kiến xe như hộp, đường như là một dây rong biển uốn lượn thật

dài, vì rất cao, khiến tất cả mọi việc thu vào mắt trở nên sai lệch,

giống như quá khứ, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, bây giờ nhớ lại, cũng đã giống một hồi cảnh trong mơ mờ ảo.

Một ráng mây chiều vắt ngang qua bầu trời xa xăm, từng áng mây lớn bị nhuốm thành màu hồng sáng rực.

Vô biên vô hạn, trong tường ngoài tường, tất cả đều là sự trống vắng lẻ loi dưới sắc trời hoa lệ, không người

làm bạn, không người chia sẻ, chỉ có nỗi nhớ sâu đến xương tủy, cùng với sự sợ hãi không biết người kia đang ở phương trời nào.

“Bà xã, sinh nhật vui vẻ…”

Ôn Noãn quay đầu lại, hai tròng mắt sợ

hãi trợn tròn. Ánh mắt trong thời gian ngắn nhất đảo qua mỗi một góc,

hoàn toàn không có ai, tâm trạng chấn động mãnh liệt hơi bị áp chế, cuối cùng nhận ra tiếng nói chuyện như ma quỷ kia phát ra từ chính máy tính

của mình, cô như bổ nhào qua đó.

Dưới góc trái màn hình có một chú bé mục đồng nhỏ nhắn đầu đội nón đang ngồi, giống như bị bóng người thình lình xuất hiện dọa cho hoảng sợ, sau khi đảo tròng mắt hứng phấn không

thôi:”Ngươi là Ôn Noãn?”

Ôn Noãn há hốc mồm:”Vừa rồi—-là cậu nói?”

“Vừa rồi? Ack, hôm nay là mùng chín tháng chín, đó là tự động nhắc nhở lão đại cài đặt trong máy.”

Màn hình tức thời đưa ra một tấm ảnh,

Chiếm Nam Huyền nâng tay xoa má ngồi trên ghế, tuấn dung toáng hiện lên

vẻ cô đơn mang theo ý cười nhạt, đôi đồng tử tinh thiểm giống như lúc đó ở căn phòng này vô thức gỡ bỏ tất cả phòng ngự, trả lại hết vẻ hồn

nhiên, trong không gian lần thứ hai truyền đến giọng nói của anh:”Bà xã, sinh nhật vui vẻ…..”

Tiếng nói hơi dè dặt giống hệt mười năm

trước, cậu thiếu niên đẹp trai luôn bị cô bắt nạt kia, mỗi khi vô tội

nhận được một lá thư tỏ tình không biết từ đâu tới, đều bị cô hung ác

chất vấn một trăm lần.

Nước mắt Ôn Noãn lập tức chảy ra.

“A——–tại sao ngươi lại khóc?”

Tiểu mục đồng thấy phản ứng của cô chân

tay luống cuống, gấp đến độ chốc chốc lại muốn nhảy lên trâu cưỡi trâu

chạy đi, rồi lại lập tức xoay người nhảy xuống, không ngừng xoay quanh

tại chỗ, không biết làm sao cho phải:”Lão đại ở nơi nào? Đều tại hắn sửa lại lập trình của ta!”

Công năng xử lý hậu trường mạnh mẽ nhanh như chớp bị tiểu mục đồng kích động.

Vài giây sau đó mỗi một dàn máy tính

trong cả tòa nhà Thiển Vũ đều đánh ra một hàng kí tự không biết từ đâu

đến:”Lão đại ở đâu? Mau ra đây!”. Ngay sau đó tất cả điện thoại di động

trong phạm vi tòa nhà đều nhận được tin nhắn kì lạ:” Lão đại ở đâu? Mau

ra đây!”, cùng lúc mấy chủ riệng biệt được kết nối với hệ thống mạng vệ

tinh nội bộ bị công kích mạnh, tiểu mục đồng trên màn hình chạy càng

nhanh, loại bỏ tất cả số liệu đang trong quá trình phân tích, rất nhanh

tập trung hai nguồn tín hiệu, trong một phần vạn giây gần thu được tín

hiệu gần đó, tự động tạo ra gói dữ liệu lập lức đẩy qua một bên:”Lão đại ở đâu? Mau ra đây!”.

Thật lâu sau, tin tức phát đi như đá chìm đáy biển, không hề đáp lại.

“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Con

mắt ngang lăn qua lăn lại, chỉ thiếu hai giọt lệ, tiểu mục đồng không

biết làm sao liên tục xoay người trên lưng trâu, đang định đào tẩu, tín

hiệu truyền đến chợt lóe, cuối cùng cũng có người trả lời:”Sao cậu lại

xâm nhập vào kênh đặc thù này?”

“A a a! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Mau ra đây!”

“Đừng ngịch ngơm nữa, coi chừng Quản Dịch reload lại não cậu.”

Tiểu mục đồng vừa hoảng sợ lại cuống cuồng, gửi video và ảnh qua:”Ôn Noãn khóc!”

Trên màn hình mái tóc đen của Ôn Noãn

xõa tung rủ xuống bàn, giống như nhẫn nại hồi lâu giờ phút này rốt cục

bùng nổ, tiếng khóc vang cả không gian không che lấp chút nào, thê lương bi ai đến mức giống như cực kì oán hận, bởi vì khóc quá lâu nên tiếng

khóc của cô còn thỉnh thoảng còn mang theo thở dốc, hai vai co rúm lại

có cảm giác lẻ loi bất lực khác thường.

Lần này trả lời đến cực kì nhanh:”Cậu đã làm gì?!” Dấu hỏi chấm thật to thêm cả một dấu chấm than, giống như một nỗi tức giận và lo lắng không khống chế được đột nhiên ào đến.

“Không phải ta! Là tại cái tự động nhắc nhở mà ngươi đặt! Cô ấy vừa nghe thấy thì khóc! Ngươi mau hủy—-“

“Cậu câm miệng! Bảo cô ấy ngồi dậy!”

Hai trong mắt ngang lại đảo về phía bàn, tiểu mục đồng cất tiếng gọi:”Ôn Noãn, cô ngồi dậy đi, tôi đã tìm thấy———“

“Nói nhảm ít thôi!” Một chỉ lệnh không tiếng động nhập vào bộ xử lý của nó.

Tiểu mục đồng mếu máo, hừ một tiếng, không vui xoay người sang chỗ khác ngồi xuống, chỉ để lại một dáng vẻ oan ức.

Ôn Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại,

khống chế được tiếng khóc, ngẩng đầu lên, lấy giấy lau nước mắt, tâm sự

dưới đáy lòng vô thức xuôi dòng nói ra:”Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”

Tiểu mục đồng vẫn không nhúc nhích.

Vài giây sau, màn hình đánh ra hai chữ:”Trên biển.”

Cô khàn giọng khóc thút thít:”Tôi rất nhớ anh ấy.”

Thật lâu sau, không có hồi âm, cô lại nói:”Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.”

Lần này có đáp lại:”Ch