
cuối cùng lại là bức em đi?
Anh không hiểu, tại sao anh làm nhiều như vậy mà vẫn không thể cho em
hạnh phúc, cho dù em vội vàng trở về trước khi anh kết hôn, cũng chỉ là
vì muốn nhổ dứt căn bệnh kéo dài kia, muốn cởi bỏ khúc mắc tình yêu sâu
vô cùng của anh với em, mà cũng không hạ quyết định ở lại giữ chặt tay
anh……Anh không biết mình sai ở đâu, anh không biết điều gì đã khiến em
sợ hãi, anh tự hỏi chính mình, thật sự là anh đã yêu em quá mù quáng, là anh đang ép em sao?”
Anh im lặng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây phản chiếu lên kính xe thành những ngôi sao lấp lánh.
“Thật ra, bảy năm em bỏ đi, anh không
ngừng có ý nghĩ buông tha trong đầu, anh không phải là thánh nhân, mịt
mù chờ đợi so với mười tám phương thức cực hình còn tàn khốc hơn rất
nhiều, hơn nữa dựa theo tính cách bướng bỉnh của em, cho dù anh đợi em
về cũng không thể biết kết quả rồi sẽ thế nào, rất nhiều đêm mất ngủ anh nghĩ, không bằng quên đi, cứ như vậy, cứ để quá khứ trôi đi, để chúng
ta trời nam đất bắc bắt đầu lại một lần nữa.”
“Nhưng không thể, anh vẫn không thể quên
được, tên của em giống như bị người ta dùng dao khắc vào trái tim anh,
không thể xóa bỏ dù chỉ một nét, anh chỉ có thể không ngừng tự tìm cớ
cho mình, anh tự nói với bản thân anh chờ em chẳng qua chỉ là anh có
trách nhiệm không thể trốn tránh với quá khứ , nếu không phải tại anh,
cuộc đời em sẽ không phải trải qua kiếp nạn lớn đến vậy, có lẽ dùng hết
cả nửa đời sau của anh cũng không thể bù đắp nổi những nỗi đau em đã
phải chịu đựng, nhưng anh muốn tận mắt được nhìn thấy em hạnh phúc.” Anh dừng một lát, bên môi lướt qua một chút bất đắc dĩ cùng phức tạp lúng
túng.
“Em hy vọng anh hạnh phúc, nhưng lại sợ
chính mình chưa chắc có thể đảm bảo cho tương lai của anh, cho nên vẫn
luôn do dự, em sẽ không nói câu muốn anh ở lại, sẽ không nói muốn anh ở
bên cạnh em, sẽ không nói muốn nghe anh nói anh yêu em, cũng sẽ không
hỏi đến bất kì chuyện gì của anh, cho dù là Nhất Tâm hay là chiếc nhẫn
trên tay anh, từ khi trở về đến nay em không hề có yêu cầu gì với anh,
em thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, rốt cuộc anh có còn yêu em
không.”
“Anh hy vọng em hạnh phúc, cũng sợ mình
không thể cho em nhiều hạnh phúc, cho nên không ngừng làm mọi việc, tốn
hết hàng vạn hàng nghìn cơ mưu, bức thiết muốn bù đắp cho em, muốn đem
những thứ tốt đẹp nhất thế gian đưa tới trước mặt em…..Không phải là mê
cung, cũng không phải là trò chơi, chỉ là anh không thể nói ra tâm tư
của mình, mỗi lần tiếp cận là mỗi lần muốn nói với em, hạnh phúc của anh phụ thuộc vào em, chỉ khi em quý trọng anh nó mới trọn vẹn.”
Hai người cùng một suy nghĩ lại đi tới hai con đường hoàn toàn tương phản, phản ứng của cô khiến anh sợ hãi, thiếu cảm giác an toàn cực độ, cô càng lùi anh lại càng uy hiếp, anh khát
vọng khi nào cô không thể nhịn được nữa, sẽ mở lòng gọi tên anh thật to
như trước đây, bắt anh chạy đông chạy tây, đấm đá anh, điều anh muốn là
sự đối xử công bằng của cô, mà không phải chỉ có một mực im lặng, khoan
dung và nhẫn nại.
Đôi mi dài khẽ buông xuống, ánh mắt dừng trên tay lái lộ ra nét ưu thương.
“Mười năm, anh tưởng rằng em vẫn là em năm đó, em hy vọng anh vẫn là anh năm đó, lại không biết rằng chúng ta đã
khác trước, em đã trưởng thành, anh cũng thay đổi.” Khoảng thời gian tốt đẹp từng không thể thay thế được, thì ra chỉ có thể gửi gắm trong quá
khứ đã trôi qua.
“Em bây giờ và anh, rõ ràng còn yêu nhau
hơn lúc trước, nhưng vẫn đi tới con đường tương phản xa cách, là vì em
yêu anh không đủ ư? Anh biết không phải, nguyên nhân chính và vì yêu anh quá sâu nên em mới có thể do dự. Là vì anh yêu em quá điên cuồng sao?
Nhưng nếu anh thật sự buông tay, liệu em có càng đau đớn hơn không?”
Không liên quan đến đúng hay sai, nên hay không nên, nhưng cách nghĩ của anh và cô lại không thể hòa hợp, yêu, hai người có hai tín ngưỡng hoàn
toàn khác nhau, giống như một trận giằng co quyết liệt, thời gian càng
dài dây dưa càng sâu, tổn thương càng lớn, anh và cô càng ngày càng mệt
mỏi, mà anh vẫn luôn có một khát khao thầm kín cấp thiết đối với tình
yêu của cô, cứ như thế ngay cả thời gian chung sống hòa bình bọn họ cũng không thể kéo dài lâu một chút.
“Em là em, anh là anh, cho dù mấy tháng
này quay lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm tất cả mọi thứ giống y như vậy, cho
dù em chấp nhận hay không chấp nhận, anh vẫn sẽ không giải thích bất cứ
điều gì, vậy nên, anh bây giờ….cũng không đủ tin tưởng và cũng không có
cách nào bảo đảm, nếu cứ tiếp tục như thế, liệu có đẩy em vào một vòng
đau khổ và tra tấn mới hay không.” Lời anh nói càng lúc càng thương cảm, loáng thoáng mang theo tự trách và sự thê lương bất lực.
“Liên tục gây cho em những vết thương lớn như vậy, sớm đã rời xa ước nguyện ban đầu muốn em hạnh phúc của anh.”
Cuối cùng cô cũng từ từ quay đầu lại, con ngươi cô đơn đã không còn chảy nước mắt nhìn về phía anh.
Anh nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng
đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, thói quen cong môi giờ phút này chỉ khẽ
mở một đường, nhạt nhòa đến mức dường như k