
g trận mà vui, cũng không vì Chu Lâm Lộ thua trận mà buồn, đối với cô mà nói, chỉ làm tốt công việc của
bản thân, cho dù giữa hai công ty hay giữa hai người họ tranh cái gì,
đều chẳng liên quan đến cô.
Vốn dĩ mọi thứ trên đời này thắng làm vua
thua làm giặc, bao gồm cả vị lãnh đạo trực tiếp quyết định thành công
thất bại của bất cứ ai trong công ty này, cũng chẳng liên quan gì đến
một cô gái nhỏ bé như cô.
Chiếm Nam Huyền nhìn chằm chằm vào hình
ảnh cô trong kính:”Nghĩ cũng đúng, cho dù là bạn trai có mỹ mạo, tiền
tài, thân phận tương xứng, hay là thể diện công việc, cô đều đã có rồi.” Khóe môi phiếm ra ý giễu cợt, “Trên đời này chắc chẳng còn gì có thể
làm cô có hứng thú nữa? Hoặc là——-có thể làm rung động trái tim làm bằng sắt đá của cô?”
Cô nghĩ một lúc:”Vẫn có.” Cũng chỉ có cái này thôi.
Hình như là sau khi thắng trận tâm trạng rất tốt, anh ít khi bị gợi lên chút hứng thú, chậm rãi xoay người lại, “Ồ?”
“Ngủ, mỗi ngày tôi đều hận không thể ngủ
thẳng đến lúc mặt trời lên cao.” Từ khi bị điều lên tầng 66, công việc
chiếm hết toàn bộ thời gian của cô, bận đến mức một ngày ngủ không đến
năm giờ, cô đã cảm thấy giấc ngủ của mình bị thiếu trầm trọng.
Đột nhiên một cánh tay dài đập vào vách
tường cạnh vành tai cô, cô hoàn toàn bị bao phủ trong hơi thở tức giận
lạ lùng của anh, giọng nói gần trong gang tấc trầm thấp vang lên lần thứ hai bên tai cô:”Cô——–đùa tôi?”
“Ty chức không dám.” Cô cung kính đáp,
thân mình lùi ra phía sau, sau lưng áp lên tấm tường thép muốn trốn cũng không thể trốn được.
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô.
Phút chốc cánh cửa sau lưng anh mở ra, anh không động đậy, cô cũng không dám động, sợ chỉ cần cô cử động chỗ da
gần cổ sẽ chạm vào làn môi mỏng của anh, gò má lần thứ hai vì thứ hơi
thở nhẹ nhàng như hương lan của anh mà tê dại ngứa ngáy, Chiếm Nam Huyền nhìn thấy mạt hồng nhạt hiện lên dưới đáy đôi mắt kia, quả nhiên là do
mình đến gần gây nên, trong nháy mắt con ngươi biến ảo khôn lường thành
trăm nghìn màu sắc.
Cuối cùng anh không làm gì, chỉ có khóe môi từ từ gợn sóng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ôn Noãn lấy tay che miệng, khẽ thở phào một tiếng, cảm thấy tinh thần mỏi mệt.
Rõ ràng người đàn ông đã có vị hôn thê cô
không cần phải phòng bị cái gì, nhưng mỗi lần ở một mình với anh lòng
không khống chế được treo lơ lửng giữa không trung, chỉ sợ nói không
đúng một câu anh lại bất chợt dùng ngôn ngữ châm chọc cô, ví dụ như cái
câu nhẹ nhàng bâng quơ kia:”Chúng tôi cũng không ép cô.”, lại sợ ngộ nhỡ có gì sơ xuất, có lẽ sẽ phải gánh chịu một hậu quả rất rất không mong
muốn.
Uể oải quay về chỗ ngồi, trả lời tất cả
email chưa đọc, xử lý hết tất cả những công việc chưa hoàn thành, gửi
email hành trình ngày mai của Chiếm Nam Huyền nhắc nhở anh, khi làm xong hết thảy đã sớm qua thời gian tan tầm, trong lúc thu dọn đồ đạc thì gặp Cao Phóng đến, chào hỏi lẫn nhau rồi anh ta đi vào phòng Tổng giám đốc, còn cô thì tắt máy tính đi vào thang máy.
Đến chỗ đỗ xe, lục túi nửa ngày cũng không tìm thấy chìa khóa xe, không còn cách nào khác cô đành phải lên lầu.
Tấm thảm rất dày tiêu trừ tiếng cô đi
đường, cho nên khi cô đến gần bàn làm việc, nghe thấy tiếng Cao Phóng
nói chuyện phát ra từ sau cánh cửa gỗ tinh xảo khép hờ.
“Hôm nay Chu Lâm Lộ bao một phòng họp nhỏ ở khách sạn ngay sát Lãnh thị, bên trong an trí một tổ nhân viên, bây giờ có thể điều tra được là, hắn ta đúng giờ nghỉ ngơi giữa trưa tiếp một
cú điện thoại, sau đó phân phó nhân viên túc trực ở khách sạn sửa chữa
hồ sơ dự thầu.”
Chiếm Nam Huyền không lên tiếng, Cao Phóng tiếp tục báo cáo.
“Báo giá Chu Lâm Lộ nộp lại thấp hơn giá
ban đầu của chúng ta là 1 triệu 500 nghìn đô la Mĩ, dường như đã nhất
trí với giá của Lãnh thị rồi, vốn dĩ dự án này chắc chắn sẽ nằm gọn
trong tay hắn, chính là không ai ngờ tới, sau khi nội bộ Lãnh thị tổng
hợp lại các kế hoạch và đề nghị của các công ty khác, giữa trưa cũng sửa lại một ít dự toán của vài hạng mục, kết quả biến thành hồ sơ dự thầu
và bảng báo giá của chúng ta lại phù hợp với yêu cầu sau khi đã chỉnh
sửa của bọn họ hơn.”
Người nghe lặng im như cũ không tiếng động.
“Tất cả chuyện này chỉ có hai khả năng,
giữa trưa Chu Lâm Lộ đã biết tất cả, một khả năng là giá niêm yết của
Lãnh thị, vậy nên hắn điều chỉnh lại giá của mình, hai là giá niêm yết
của chúng ta, cho nên hắn hạ thấp giá một mức thích hợp so với giá của
chúng ta. Chuyện bây giờ chưa thể xác định chính là, tin tức của hắn ta
đến từ khả năng thứ nhất hay là thứ hai.” Nói đến đấy Cao Phóng lưỡng lự một lúc:”Hình như giữa trưa Ôn Noãn có nói chuyện điện thoại với hắn…”
Ôn Noãn trầm ngâm, bốn phía im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng “Ù ù” trong tai.
Chiếm Nam Huyền từ đầu đến cuối không nói
gì, sau đó bên trong truyền ra một tiếng vang kèm theo động tác, cô vội
vã yên lặng thối lui, vào trong thang máy nhân viên, trong lòng chỉ cảm
thấy vừa tức giận vừa buồn cười, Chu Lâm Lộ muốn đập bát cơm của cô quả
thực đập đến hết sức, cuối cùng lại đặt cô trong hoàn cảnh có nhảy xuố