
hệ thống này, khu du lịch có thể thu hút được
một lượng khách cố định không?”
Vấn đề này vừa được đưa ra phần lớn mọi
người đều sửng sốt, kiểm soát thông minh là để du khách cảm thấy thoải
mái hơn, bình thường đây là công cụ phục vụ khách chứ không phải là thủ
đoạn trực tiếp đánh vào doanh thu, nhưng rõ ràng yêu cầu của Lãnh thị so với tầm nhìn “bình thường” xa rộng và ngặt nghèo hơn rất nhiều.
Vị phụ trách câm ngay tại chỗ, có thể thấy vẫn chưa chuẩn bị tí nào trước vấn đề này, sau vài giây im lặng khép
lại văn kiện kế hoạch trước mặt, dẫn đoàn rời đi.
Quy tắc của trò chơi này là, nếu không thể trả lời một vấn đề nào đó trong vòng mười giây, mời tự động rời khỏi cuộc chơi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, cả công ty có
thể chuẩn bị tỉ mỉ trong hai, ba tháng, kết quả ngay cả giới thiệu cũng
chưa nói xong đã bị bức dẹp đường hồi phủ, tập hợp sự dày công cố gắng
của bao nhiêu người ngày đêm tăng ca, nhưng trong nháy mắt đã thành nước chảy, chuyện làm ăn như chiến tranh, gần như là ác độc đến mức phi
nghĩa.
Chiếm Nam Huyền cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô:”Điều tra kĩ tên cố vấn ngồi bên tay phải Lãnh Như Phong.” Hơi
thở riêng biệt của anh nhẹ nhàng lướt quanh vành tai cô, hơn nữa khi anh nói xong quay lại, đôi môi mỏng như cánh hoa dường như khẽ cọ vào bên
tai cô, Ôn Noãn chỉ cảm thấy nửa bên mặt và phần da thịt trên cổ tất cả
đều trở nên nóng rát, cho dù là một vị tiên đã đầu thai làm người trần,
giờ phút này cũng không thể khống chế được trái tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Lặng lẽ hít sâu trấn định lại nhịp tim, cô nhanh chóng mở chiếc Pocket PC ra một nửa, dùng mạng không dây kết nối
với cơ sở dữ liệu khổng lồ của Thiển Vũ, nhập danh hiệu của vị cố vấn
kia vào mục tìm kiếm, duyệt phân loại trong một phút, chỉnh lý lại tóm
tắt đơn giản rõ ràng đáp án Chiếm Nam Huyền yêu cầu, sau đó gõ nhẹ ngón
tay lên mặt bàn.
Anh quay đầu lại nhìn cô, rồi lại nhìn về
phía tư liệu trong tay cô, cô thông minh lập tức rút ra phương án kĩ
thuật, đưa phần lắp đặt hệ thống nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt anh, anh
cong nhẹ khóe môi, nhìn cô một cái, con ngươi thoáng di chuyển, dừng lại trên đôi bông tai tinh tế màu hồng nhạt của cô, lại nâng mắt nhìn cô
một cái.
Ôn Noãn giật mình, không biết tại sao
trong ánh mắt lãnh đạm của anh có chút hàm ý gì đó cô nói không nên lời, còn chưa kịp nghĩ lại xem có phải mình đã làm sai chỗ nào rồi hay
không, ý thức bị quấy nhiễu không tự giác ngẩng đầu lên, Chu Lâm Lộ ngồi đối diện chiếc bàn dài không vui nhìn cô chằm chằm.
Cô xém tí nữa cười theo bản năng, tức khắc tỉnh giác tình huống không phù hợp mà nhịn xuống, dùng ánh mắt hướng về phía anh ta biểu đạt khẩn cầu, hy vọng anh ta rộng lượng, ngay sau đó
cảm giác tồn tại của người bên cạnh khiến cô phải đảo mắt lại, ánh mắt
Chiếm Nam Huyền đã trở nên lạnh lùng, giống như đang cảnh cáo cô giờ
phút này thái độ làm việc tốt nhất nên chuyên nghiệp một chút.
Ôn Noãn như muốn nâng cao tay lau sạch mồ hôi trên trán mình.
“Cô nhớ kĩ, mấy chỗ này cần phải sửa.” Chiếm Nam Huyền nói, ngữ khí lạnh lẽo vạn phần.
Cô vội vàng lấy giấy bút, ghi tất cả những gì anh nói vào hồ sơ.
Khi hội nghị buổi sáng kết thúc, cả Đại
Trung và Thiển Vũ đều thuận lợi qua cửa, bảy công ty con còn lại bốn,
cuối cùng do ai giành được thì phải đến chiều mới có kết quả cuối cùng.
Khi Ôn Noãn thu dọn mọi thứ trên mặt bàn
Chu Lâm Lộ đi tới, bất kể tình huống có phù hợp hay không, cũng giống
như không thèm nhìn Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng vẫn còn ngồi bên cạnh,
anh ta không hề cố kị hôn lên mặt cô:”Ăn cơm trưa với anh nhé?”
Cô có chút xấu hổ đẩy anh ta ra:”Không được, em vẫn còn việc phải làm.”
“Vậy anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Chu Lâm Lộ yêu chiều xoa xoa đầu cô.
Sau khi anh ta đi khỏi Chiếm Nam Huyền mới thong thả đứng lên từ ghế dựa, ánh mắt so với trước càng xa cách ba
phần, dường như đối với cô có một chút khinh bạc công tư bất phân,
“Những thứ lúc trước tôi nói phải sửa, cô tốt nhất đừng làm sai tí gì.”
“Vâng.” Cô đáp, không nói hơn một chữ.
Anh mang theo Cao Phóng rời đi.
Bạn trai cô là đối thủ một mất một còn với công ty, có thể thấy thân phận của cô có bao nhiêu mẫn cảm, thông
thường mà nói Chiếm Nam Huyền không nên cho cô tiếp xúc dự án này, cô
không biết tại sao anh lại tin tưởng cô như vậy, tất cả hồ sơ đều do một tay cô chuẩn bị.
Trên máy tính rất nhanh sửa những những
chỗ cần sửa, dùng máy in di động in ra, mở tất cả các bản sao tài liệu,
sau khi gỡ bỏ những trang liên quan liền thay cái mới vào, vừa làm xong, điện thoại của Chu Lâm Lộ đến.
“Có nhớ anh không?”
“Lúc nãy là anh cố ý?”
Anh ta ngoác miệng cười to:“Quả nhiên baby thông minh, thảo nào Chiếm Nam Huyền trọng dụng em.”
“Chu công tử, hủy bát cơm của người khác cẩn thận bị trời trách phạt.”
“Anh bồi thường cho em một cái bát vàng là được chứ gì?”
“Thần thiếp không dám.”
Công việc của cô hiện tại vẫn tương đối
thuận lợi, anh ta không được đá bát cơm của cô rồi trộm cười, thấy đồng
hồ đã là một rưỡi, cách lúc hội nghị bắt đầu chỉ còn nửa giờ, Ô