
n cử một người
chăm chỉ như cô tôi cũng được thơm lây, đúng rồi, Chiếm tổng bảo tôi
tính tiền làm thêm giờ cho cô, tăng gấp ba ngày lương bình thường, tôi
là muốn nói chuyện này với cô.”
Ôn Noãn đang định giải thích thì ngừng lại, đột nhiên hiểu ra, đành phải đáp:”Tôi biết rồi, cảm ơn giám đốc Trì.”
Chiếm Nam Huyền cái này nào phải là khen
thưởng, rõ ràng là muốn cô bán đứt buổi chiều thứ bảy của mình, cầm số
lương gấp ba lần ngày thường, sau này cuối tuần cô không muốn đến cũng
không được.
“Chị Ôn, lúc nãy chị nghĩ cái gì mà đến nỗi thơ thẩn như thế?” Đinh Tiểu Đại cầm táo đi tới.
Mười tám tuổi tốt nghiệp trung học Đinh
Tiểu Đại là trợ lý thư kí của Ôn Noãn, phụ trách pha tra rót nước photo
đánh máy, tuy vào đời chưa lâu nhưng rất thông minh, bởi vì tầng 66
ngoài Chiếm Nam Huyền chỉ còn hai cô, cho nên khi nghỉ trưa cô rất thích quấn quít lấy Ôn Noãn nói chuyện phiếm.
Nhoài nửa người lên bàn làm việc của Ôn
Noãn, Đinh Tiểu Đại một bên cắn táo một bên nháy mắt ra hiệu với
cô:”Không phải là nhớ tới Chiếm tổng của chúng ta đấy chứ? Chẳng lẽ ngay cả chị cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta gia nhập bộ tộc ngất xỉu?”
“Nghe em nói như vậy, trong công ty có rất nhiều bộ tộc ngất xỉu?”
Đinh Tiểu Đại trợn tròn mắt, nhìn cô như nhìn người từ trên trời rơi xuống:”Chị, chị thật không hiểu dân sinh gì cả.”
Ôn Noãn che miệng, tiếng cười theo khe hở phát ra.
“Em nói cho chị biết nhé, bộ tộc ngất xỉu này có ba loại ngất, ngất bình thường, ngất tương đối, và ngất nặng.”
Ôn Noãn không nhịn được cười, cả mặt cũng nhoài lên bàn.
Đinh Tiểu Đại thuận tay đưa quả táo đến trước mặt cô:”Chị có muốn cắn một miếng không?”
Cô kinh hoảng lắc đầu, tiếp theo nhảy vọt
ra khỏi chỗ ngồi, trước cửa văn phòng tổng giám đốc có một bóng hình im
lặng đang đứng, sự vui vẻ nở rộ như hoa trên mặt cô không kịp thu hồi,
nụ cười vô cùng rực rỡ ấy cứ như vậy hắt vào đáy mắt không thể nói rõ
cảm xúc của Chiếm Nam Huyền.
Đinh Tiểu Đại buôn chuyện bị bắt cực kì
thông minh nhìn không chớp mắt, làm bộ như hoàn toàn không thấy Chiếm
Nam Huyền, chỉ cười hì hì nói với Ôn Noãn:”Chị Ôn, em đi pha cho chị một tách cà phê.” Chạy nhanh như chớp thoát ly khỏi hiện trường.
Chiếm Nam Huyền đi tới đưa cho cô một số tài liệu:”Cô chuẩn bị một chút, tối nay cùng tôi đi tham dự tiệc rượu.”
“Không phải Cao Phóng đi cùng với anh sao?”
“Phía Nhật Bản có chuyện, chiều nay cậu ta bay qua đấy. Cô nhân cơ hội này nhận biết ông chủ của các công ty khác
để sau này tiện liên lạc. Bớt thời gian học thuộc tư liệu của khách, đến lúc đó tôi sẽ cần cô giúp đỡ.”
“Vâng.”
Anh không nói gì nữa, nhấc chân đi về phía trước, đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh
mắt có chút đăm chiêu của cô, không ngờ bị tóm, Ôn Noãn vội chuyển dời
tầm mắt, anh cười nhạt, một mình đi vào trong thang máy.
Mãi cho đến khi tan tầm Chiếm Nam Huyền cũng chưa về, Ôn Noãn đành phải lái ô tô đến khách sạn Quân Khải trước.
Đi vào đại sảnh, tìm được một chỗ ngồi
phía đàn dương cầm, cô lấy di động ra gọi cho anh, đúng lúc trong tai
vang lên tiếng nhạc Still loving you, tai trái lại mơ hồ nghe thấy giai
điệu quen thuộc của Tears Over Shetland, bóng người đi qua phía cửa kính tự động của khách sạn, Ôn Noãn nhìn thấy anh.
“Hello?” Chiếm Nam Huyền nhíu mày nhìn di động, sao lại tắt máy rồi?
“Ai thế?” Bạc Nhất Tâm đang khoác tay anh hỏi.
“Ôn Noãn, tối nay có một bữa tiệc.” Khi
nói chuyện ánh mắt lơ đãng đảo quanh, sau đó dừng ở chỗ đàn dương cầm,
tiếp đó rơi xuống mặt Bạc Nhất Tâm:”Cuộc họp báo của em ở tầng mấy?”
“Tầng 3, còn anh?”
“Tầng một, đi thôi, anh đưa em đến cầu
thang.” Anh nắm tay cô đi về hướng cầu thang cuốn, dịu dàng hôn lên bàn
tay cô, “Khi nào kết thúc gọi điện thoại cho anh.”
Bạc Nhất Tâm chần chừ một chút, dường như
muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cười xoay người đi lên, trợ lý
và vệ sĩ của cô vẫn luôn duy trì khoảng cách với họ chạy nhanh theo sau
cô.
Đến tầng hai, Bạc nhất Tâm quay đầu lại
vẫy vẫy tay với Chiếm Nam Huyền vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo cô, anh
mỉm cười cũng vẫy tay với cô, khi cô bước đến chỗ ngoặt, nhìn thấy Chiếm Nam Huyền xoay người, mới gợn sóng liếc qua bóng dáng xinh đẹp cô không hề xa lạ ở chỗ đàn dương cầm tầng một, sau đó giữa sự vây quanh của mọi người bước lên thang cuốn nối với tầng ba.
Xác định bóng hình càng lúc càng gần là đi về phía mình, Ôn Noãn đứng dậy.
Hai người đều không nói gì, Chiếm Nam Huyền đưa cô đến hội trường.
Chiếc đèn chùm pha lê lớn rủ xuống từ
trần tầng hai, tầng trên tầng dưới nối liền với nhau bởi một cái cầu
thang hình xoắn ốc, cả phòng tiệc bố trí theo phong cách sân vườn màu
trắng, phía ngoài còn có một hoa viên nhỏ, đồ trang trí trong phòng xa
hoa, dụng cụ dùng bữa làm bằng bạc dưới ngọn đèn lung linh càng tôn thêm vẻ quý giá.
Ôn Noãn mỉm cười bước theo sau Chiếm Nam
Huyền, mỗi khi nhìn thấy gió trong mắt anh mới sóng vai tiến lên, Lưu
Vân bước đến nhẹ giọng nhắc nhở, những người bắt tay với anh là ai ở
công ty nào, thỉnh thoảng Chiếm