
-“
Chiếm Nam Huyền đưa tay làm động tác ra
hiệu ngừng lại, :“Thật ra mục đích mở cuộc họp báo hôm nay chính là muốn thông báo với mọi người—-“ Đôi mắt lãnh đạm ẩn giấu khẽ lướt qua hướng
cửa, nụ cười bên môi như làn hơi lạnh không biết từ đau ngấm vào người
khác, “Nhất Tâm đã có bầu hai tháng, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào
ngày mùng chín tháng chín, đến lúc đó hy vọng các vị hạ cố đến dự.” Mấy
câu này khiến toàn hội trường kinh ngạc, không biết là ai dẫn đầu phản
ứng vỗ tay nhiệt liệt, phút chốc trong toàn hội trường tiếng vỗ tay như
sấm, mọi người vui vẻ chúc mừng liên tục.
Đứng sau một loạt các thân mình đang lắc lư, Ôn Noãn từng bước từng bước lui về phía sau.
Đây là đáp án anh cho cô.
Thời gian đối với người bị thương là
liều thuốc hồi phục tốt nhất, nhưng đối với những người yêu say đắm lại
là độc dược chia lìa chí mạng, mười năm thế sự xoay vần, duyên phận giữa anh và cô bất tri bất giác đã tan biến hầu như không còn.
Làm bạn bên người anh ở bên cạnh anh sớm đã là người phụ nữ khác, cô ấy nói không có anh sẽ không có cô ấy ngày
hôm nay, anh cũng nói không có cô ấy sẽ không có anh ngày hôm nay, thời
gian mười năm đã gắn kết sinh mệnh và cuộc sống của họ thành một khối,
không thể dung nạp người khác, cho dù là người cũ.
“Chiếm tiên sinh, vẫn còn một chuyện, Ôn Noãn rốt cuộc tại sao lại đề nghị chia tay?” Ánh mắt lướt qua thân ảnh
Tiêu Tương đã lui tới cạnh cửa, Chiếm Nam Huyền dựa lưng vào ghế, đôi
môi cong lên:”Sao mọi người không hỏi cô ấy?”
Những lời này làm mọi người vô cùng kinh ngạc, tất cả đều quay đầu lại, ánh mắt của Chiếm Nam Huyền mãnh liệt
phóng dọc tới chỗ Ôn Noãn, đôi mắt ngưng tụ thành hỏa nhãn kim tinh bức
người hiện hình.
Phóng viên bên cạnh nhanh chóng vây quanh cô.
“Ôn tiểu thư, tại sao hôm nay cô lại đến tham dự buổi họp báo này?”
“Xin hỏi Ôn tiểu thư, lý do cô chia tay với Chiếm Nam Huyền là gì? Là vì Chu lâm Lộ sao?”
“Ôn tiểu thư—-“
Ôn Noãn một tay che tai một tay che mắt, không biết phải làm sao để tránh đám đông và tiếng tách tách cùng ánh
đèn flash không ngừng.
Trong bối rối liếc nhìn theo khe hở, con người ngăn cách một biển người kia quả nhiên biết cách gây chuyện làm
khó người, trên mặt lộ vẻ xa cách thờ ơ lạnh nhạt, Bạc Nhất Tâm dựa bên
người anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay thon dài của anh, cho dù nhìn theo góc độ nào, hai người đều có thể nói là tuyệt phối hoàn mĩ.
Trong tiếng ầm ĩ rối ren bỗng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ tới cực điểm,”Noãn Noãn.”
Trái tim trôi nổi không biết dựa vào đau bỗng nhiên tìm được phao cứu mạng, cô điên cuồng đẩy mọi người ra, tiến sát vào trong lòng Chu Lâm Lộ, cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào ngực
anh, khàn giọng nói:’Chúng ta kết hôn đi.” Tại sao….tại sao lại có người cho rằng cô kiên cường tới mức có thể chấp nhận tất cả sự thật này….tại sao….trong bóng tối cô muốn hỏi, há miệng thở dốc, lại hỏi không ra
hơi.
Chu Lâm Lộ khẽ thở dài, không nói nên lời trìu mến vuốt ve gáy cô:”Đều do anh không tốt, không sớm đồng ý kết hôn với em.”
Đôi đồng tử tinh ranh đón nhận ánh mắt
lạnh lẽo của bóng người áo trắng, anh tức giận trào phúng bồi thêm:”Nếu
một người gặp một người là có nhân duyên, thì liệu có khả năng ông trời
sắp đặt em quen hắn ta, cuối cùng chẳng qua chỉ để tác thành cho anh và
em? Noãn Noãn, bây giờ chúng ta đi kết hôn ngay nhé.”
Cô trong lòng anh vô thức đáp,”Ừm….”
Trong mơ hồ lớp vải mềm mại đang cọ xát bên má bỗng nhiên biến thành áo
sơ mi màu trắng, vòng tay quen thuộc và da thịt đã không còn giống năm
đó, trái tim thanh xuân bồng bột chốc chốc lại nảy lên trong lồng ngực
anh, tình yêu theo máu chảy ra ào ạt, gáy lần thứ hai được lòng bàn tay
ấm áp của anh xoa nhẹ….Không cần khăn mặt sao? Cô ngu ngơ cười:”Thích
nhất lúc anh lau tóc cho em.”
“Noãn Noãn!” Thân thể cô đột nhiên bị
người kéo tách ra khoảng một cánh tay, một tiếng thét kinh hoàng như tia chớp chém ngang thần chí mông lung của cô.
Hình như sức lực từ tứ chi trăm xương
thoát hết ra ngoài, đầu choáng váng không chịu nổi, cô cố gắng lắc đầu,
ảo giác tạm dừng, ảo ảnh và tiếng nói ma mị ấy biến thành tiếng ồn ào rõ ràng, cô giương mắt, cố gắng giữ lấy một chút tỉnh táo trong đầu, ngỡ
ngàng không hiểu vì sao sắc mặt Chu Lâm Lộ đại biến.
“Anh làm sao thế?” Tại sao cô rất muốn cười, đầu gối mềm nhũn, đã bị anh kéo eo ôm lấy.
“Tỉnh Tỉnh! Mau mở to mắt!” Giọng nói
hổn hển của Chu Lâm Lộ len lỏi vào ý thức càng ngày càng mơ hồ của cô,
“Anh đưa em đi gặp bác sĩ! Noãn Noãn! Noãn Noãn em mau tỉnh lại đi!
Chiếm Nam Huyền! Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cô ấy không có việc gì!”
Phải hơn mười ngày sau Ôn Noãn mới ý thức được mình đã trải qua một khoảng thời gian nằm viện chấn động lòng người.
Từ khi nhập viện cô liền hôn mê sốt nhẹ, uống thuốc một đêm nhiệt độ cũng không giảm, ba ngày liên tục không mở
mắt, nhưng miệng lại không ngừng nói mê man, Ôn Nhu bị dọa chết khiếp,
không nhịn được ép chú Châu Thế Vi bác sĩ chủ nhiệm quen thân lâu năm
nhìn hai chị em cô lớn lên hai mươi tư giờ phải canh giữ ở đầu giường Ôn Noãn.
Cho đ