XtGem Forum catalog
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 7.00/10/360 lượt.

ách dài ba mươi nghìn feet, thì ra, đây là sự thật cô không chịu đối mặt,

anh đã không còn, sớm đã không còn là Huyền của cô.

“Tiểu thư? Cô không sao chứ?” Có người hạ giọng hỏi.

Vô thức quay đầu lại, cho đến khi đối

diện với ánh mắt kinh ngạc chăm chú của người bên cạnh, cô mới hoảng hốt nhận ra mình đang khóc, nhanh chóng dấu mặt vào khăn, tách biệt những

luồng ánh mắt nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Chiếm, xin hỏi ngài và Ôn Noãn rốt cuộc có quan hệ gì?” Một phóng viên cao giọng hỏi.

Cô xoay người bỏ đi, đáp án là gì, đã không còn quan trọng nữa.

Giống như bên ngoài là trời nắng hay trời mây, cho dù cô có biết hay không, nó cũng sẽ không thay đổi.

“Ôn Noãn—“Giọng nói trầm thấp quen thuộc như bùa mê xa xa truyền đến từ phía sau, đón lấy những gương mặt xa lạ, cô chen chúc trong đám người cố gắng đi lên phía trước, cách cửa chỉ

còn năm met, bước qua năm met ấy là cô có thể chạy ra ngoài,”Cho qua.”

Cô nói nhỏ, nhưng nói ra mới phát giác toàn hội trường đang nín thở chờ

đáp án của một người, tiếng nói rất nhỏ của mình trong không gian yên

tĩnh khuấy vọng cả một phạm vi hẹp.

“Cô ấy là người cả đời này tôi sẽ không quên.”

Cô lắc mình đi qua trong tiếng ồn ào bộc phát, lập tức đi về phía cửa, còn ba met.

“Tổng giám đốc Chiếm, có thể kể lại cho chúng tôi nghe được không?”

“Chúng tôi là mối tình đầu của nhau.”

Tiếng nói hòa nhã mang cảm xúc vừa phải theo không khí và đám người

truyền đến, vào trong tai cô lại cảm thấy xa lạ, hơn nữa còn cảm thấy

buồn cười, lại là một cái bẫy xinh đẹp nữa sao? Hay đó là đáp án tiêu

chuẩn sớm đã được diễn tập? Bỗng nhiên nhớ lại một tác giả viết hai cuốn sách “Từng yêu sâu đậm như vậy” và “Làm thế nào để nói tạm biệt”.

“Tổng giám đốc Chiếm, có thể nói chuyện tình yêu của ngài và Ôn Noãn được không?”

“Tôi quen cô ấy khi mới mười sáu tuổi, tình cảm đó không kéo dài được lâu, ba năm sau chúng tôi chia tay.”

Lời anh nói như xa tận chân trời, lại

giống như gần trong gang tấc. Trong giọng nói như lộ sự hoài niệm và

tiếc nuối rõ ràng kỳ lạ cùng sự tác động sau khi hủy diệt niềm tin trong cô hình thành nên mối đan kết kì lạ, biết rõ đáp án đã không còn quan

trọng, tất cả tất cả đã không còn quan trọng, nhưng cô vẫn không tự chủ

được bước chậm lại.

Cô từ từ quay đầu, nhìn về một điểm trong biển người.

Người suốt nửa tháng cự tuyệt không chịu gặp cô, con ngươi như hai ánh sao dường như vẫn bình tĩnh nhìn chằm

chằm vào cô, thấy cô trở lại, gương mặt sắc lạnh của anh khẽ nở một nụ

cười mỉa mai, lại vừa buồn vừa hận nhếch miệng, lòng cô không khống chế

được khẽ run lên.

“Tổng giám đốc Chiếm, tôi muốn hỏi trong mối tình hồn nhiên đó, điều khiến ngài ấn tượng nhất là gì?”

“Ấn tượng nhất? Để tôi nghĩ xem….có một

lần chúng tôi nói chuyện điện thoại, từ bảy giờ tối đến mười hai giờ

đêm, hai người đều luyến tiếc không chịu cúp máy, nhưng mười hai giờ là

thời gian cô ấy phải đi ngủ, muộn nữa ngày mai cô ấy sẽ không thể dậy

được, cho nên tôi buộc mình phải bỏ máy xuống.”

“Nhưng mà sau khi cúp máy tôi lại nhớ

đến cô ấy sẽ than thở buồn bực, cả người bứt rứt không thể bình tĩnh

được, vì thế bèn ngồi xe đến nhà cô ấy, nhưng đã quá muộn sợ ảnh hưởng

cô ấy nghỉ ngơi, cho nên tôi không đi lên, buổi tối hôm đó ánh trăng rất đẹp, tôi đứng dưới tầng, nhìn lên phòng cô ấy ở tầng năm, có một

loại—–cảm giác thỏa mãn kì lạ tràn ngập lòng tôi, khắc sâu vào trí

nhớ—-khó có thể diễn tả.” Thân ảnh cụp nửa mắt bất chợt bên môi lại nở

một nụ cười nhạt, giống như đang nhớ lại.

“Ước chừng hơn nửa giờ, bỗng nhiên tôi

thấy cửa sổ phòng cô ấy bị đẩy ra, cô ấy mặc áo ngủ xuất hiện trong ánh

trăng, hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc ấy trái tim tôi như nổ ra,

giống như có một thứ gì đó vô cùng đẹp đẽ kích động bùng nổ, chỉ cảm

thấy cuộc đời này sẽ không còn giây phút nào có thể khiến tôi vui mừng

như điên giống thế nữa.”

Có nữ phóng viên phát ra tiếng thở dài rất nhỏ, giống như bị cảnh anh miêu tả làm rung động.

Chiếm Nam Huyền ngẩng đầu lên, nói rất khẽ rất khẽ:”Sau đó, cô ấy nhìn thấy tôi.”

Lúc này Ôn Noãn rốt cuộc cũng chắc chắn không phải cô ảo giác, ánh mắt anh quả thật đang quét từ xa đến.

Đêm đó khi nhìn thấy anh, cô vui đến nỗi nhảy cẫng lên ba met, lập tức bay xuống tầng, ôm chặt lấy anh ai cũng

không chịu buông, sau đó cô lén mang anh về phòng, đó là lần đầu tiên cô ngủ trong lòng anh, nhưng chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ, hôm sau anh liền

đổi giọng cô cô là….vợ yêu.

“Chiếm tiên sinh, tình cảm hai người đã tốt như vậy, vì sao lại chia tay?” Nữ phóng viên tiếc hận hỏi.

Sự ấm áp trên mặt anh khi nhớ lại nháy mắt biến mất, anh cong môi, tạo thành một nụ cười mê ly:”Chia tay là Ôn Noãn đề nghị.”

“Nguyên nhân gì khiến cô đề nghị chia tay?”

“Chuyện cũ năm đó chúng ta có thể nói

sau. Chuyện thứ hai tôi muốn nói hôm nay là, sau khi chia tay Ôn Noãn

tôi đã phải trải qua một thời kì vô cùng đen tối, trong khoảng thời gian tôi nhận hết mọi sự tra tấn của cuộc sống đó, Nhất Tâm vẫn luôn ở bên

tôi, có thể nói không có cô ấy sẽ không có tôi ngày hôm nay.”

“Tổng giám đốc Chiếm—