XtGem Forum catalog
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324024

Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.

ông té xỉu, những người

khác đều đang run rẩy vuốt vuốt cánh tay.

Vương Uyển Dung lên tiếng: “Vợ chồng son hai người có muốn hấp hôn thì làm

ơn về phòng mà thân thiết, đừng có ở đây gây náo nhiệt?”

Trần Hiền Nhu vất vả lắm một tóm được cơ hội, đương nhiên là vì bị cắm sừng

– nào có dễ dàng tự vả vào mồm mình, liếc mắt sang nhìn Tiểu Hoàn đang quỳ dưới

đất, cười mim mỉm nói: “Biểu tiểu thư nói rất có lý. Tướng công a, vậy chúng ta

nên trở về phòng đi, mắc công ở chỗ này khiến cho oán phụ nào đó bị chồng hưu

ghen tị đỏ mắt!”

Dứt lời, Trần Hiền Nhu cũng không thèm đợi Vương Uyển Dung mở miệng phản

bác, nắm cổ áo An Lăng Vân lôi ra ngoài. Chậc chậc, đáng thương cho An Lăng

Vân, đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại bị cọp mẹ dùng sức lôi đi, thiếu

chút nữa té nhào ra, An Lăng Vân còn không dám mở miệng nói nửa chữ “không

phải”, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo sau lưng.

Nhìn cảnh này, tôi không khỏi thổn thức.

Trách không được Nhị thúc tôi lại đi ra ngoài vụng trộm, đói bụng quá nên

đến ngay cả trái ớt khó tiêu như Tiểu Hoàn cũng lén lén ăn quàng. Trần Hiền Nhu

này bên ngoài thì cứ như nước luộc thịt nhạt nhẽo, nhưng bên trong lại là một

người phụ nữ chanh chua đanh đá, bất luận cho dù tối hôm qua Tiểu Hoàn có hẹn

hò với Nhị thúc ở Tinh Nhu các hay không, sợ là hôm nay trở về phòng, An Lăng

Vân cũng phải chịu thừa nhận.

Tục ngữ nói rất đúng: nơi nào có đàn áp, nơi đó ắt có phản kháng.

Tôi vồn nghĩ đến chuyện Nhị thúc phong lưu phóng khoáng, lưu luyến bụi hoa

là do trời sinh tính, bây giờ nhìn thấy, e cũng do Trần Hiền Nhu một tay tạo

thành. Nhà có cọp mẹ, hung hãn ôi trời, ngẫu có ấm ức, ham muốn hái hoa. Nói

sau đi! Nói sau đi!

Tôi yên lặng cân nhắc trong lòng, ước chừng Trần Hiền Nhu và An Lăng Vân

mới đi được năm bước, lỗ tai tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng quát: “Chậm đã!”

Tư thế này, rất có phong phạm “đao hạ lưu nhân”.

Tôi rạo rực chuyển hướng sang chủ nhân của giọng nói đó – Tiểu Hoàn, chỉ

hận là không thể khiêng ra một cái ghế nhỏ, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch, đây

mới là đoạn cao – trào, cao – trào trong vở kịch a!

Trong mắt Tiểu Hoàn nổi lên ngọn lửa bùng bùng, xem ra là định bụng cá chết

lưới rách. Chỉ thấy cô ta bật đứng dậy, lạnh lùng phủi phủi bụi bặm dính trên

đầu gối, khóe miệng ngoéo ngoéo khó hiểu.

Ôi chúa ơi, đây mà là Tiểu Hoàn giả bộ đáng thương lúc nãy đây ư? Bản công

chúa bắt đầu hối hận vì không gọi Kỳ Nhi đến, sau đó bình luận bàn bạc.

Trần Hiền Nhu cũng sớm dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Hoàn một

cái. Phía sau, còn có Nhị thúc đang run rẩy.

Trần Hiền Nhu nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi bảo đứng lại là đứng lại à? Nghĩ

mình là chủ tử thật sao?”

Khóe miệng Tiểu Hoàn hơi ngoác ra thêm một chút, tôi hơi sợ lỡ không may

ngoác tới mang tai, sau đó bắt đầu há mồm ăn thịt người.

Thế nhưng trên thực tế, Tiểu Hoàn vẫn bình tĩnh nói: “A Vân, đến nước này

rồi không nên giấu diếm nữa, hôm nay đơn giản nói rõ ra hết!”

An Lăng Vân đứng sau lưng Trần Hiền Nhu càng run dữ hơn, không nói nên lời.

Tiểu Hoàn mở to mắt, có hơi ngạc nhiên.

Đứa nhỏ đáng thương, mặc dù dùng hết tâm cơ để tiếp cận chủ tử, nghĩ ra

cách dùng mỹ nhân kế để câu vinh hoa phú quý đến tay, nhưng dù sao cũng là tiểu

nha hoàn từ nhỏ lớn lên bên cạnh An Lăng Nguyệt, không biết những nhà quyền quý

hung hiểm thâm sâu đến mức nào.

An Lăng Vân có thành tựu như ngày hôm nay, đều dựa vào cha vợ hết ba phần

mặt mũi. Mục vương phủ sản nghiệp lớn, dù An Lăng Tiêu hiện tại không có chút ý

định đuổi em trai mình ra khỏi cửa, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày, ngôi

nhà này cũng phải phân chia. Đến lúc đó, An Lăng Vân càng phải cần nhờ tới cha

vợ duy trì. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất sinh ra một cọp mẹ Trần Hiền Nhu.

Cưới thiếp, làm chủ tử, đây là câu nói vô liêm sỉ của An Lăng Vân lúc động

tình, thế nhưng cũng vì Tiểu Hoàn một phần tình nguyện.

Tiểu Hoàn tựa hồ có chút không nghĩ tới tình nhân của mình lại yên lặng như

thế, uất ức cúi đầu lại gọi: “A Vân…”

“Bốp!” Nói chưa hết, một âm thanh vang vọng, một cái tát như trời giáng rớt

xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn.

Trần Hiền Nhu xì miệng: “Phi! Tên của tướng công ta mà ngươi cũng dám gọi

à?”

Nói xong, Trần Hiền Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đẹp

mắt.

An Lăng Vân đờ người, lập tức mở miệng lên tiếng.

“Là là, tiểu tiện nhân ngươi, lấy trộm đồ lại còn muốn hại ta? Nương tử,

nàng nhất định đừng nghe lời ả ta nói, cho dù có trộm, ta sao lại thích món

hàng như vậy chứ?”

“Phốc!”

Vương Uyển Dung đứng một bên không phúc hậu cười lên tiếng, kéo kéo búi

tóc, nhàn nhã nói: “Nhị thiếu gia nói đúng, sao lại có thể thích một thứ như

vậy? Còn không phải vì ngài mấy ngày trước đó tính lầm sổ sách, bị biểu tỷ phạt

không cho ra khỏi phủ, không có cách… nên mới bụng đói ăn quàng thôi~~ ha

ha ha!”

Trần Hiền Nhu tức giận không dám bốc hỏa, vặn lỗ tai An Lăng Vân xoay một

trăm tám mươi độ.

“Giỏi cho ông a! Còn dám lén lút vụng trộm, ta cứ nghĩ năm sáu ngày nay ông

chịu nghe lời, trở về ta sẽ tính sổ với