
”.
Trên nóc nhà Kỳ Nhi vừa vung roi vừa nói: “Ngươi hét cái gì? Ta đền cho ngươi.”
Liêm Chi ngoắc ngoắc miệng, hét càng vui vẻ: “Sao ta lại không biết xấu hổ
thế chứ? Chỉ là gần đây tướng công nhà ta định mua miếng đất bên cạnh
hoàng cung của ngươi, mở một cái trà phường to, ngươi xem…”
Kỳ Nhi nghiêng đầu, “Miếng đất đó không phải đã nói với ngươi là của Vương tộc sao?”
Liêm Chi: “Ngươi thuê cho bọn ta không phải là được sao? Chia hai tám a ~”
Kỳ Nhi như tiên nữ hạ phàm bay đến bên cạnh Liêm Chi, rõ ràng quyết đoán: “Ba bảy.”
Liêm Chi cao hứng vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Thành giao!”
Nữ vương bệ hạ gật gật đầu, rồi bay lên nóc nhà đánh tiếp. Liêm Chi nhếch
đuôi lông mày, cùng Vương mụ mụ liếc nhìn nhau, nói một câu mà Vương mụ
mụ cảm thấy vô cùng êm tai: “Làm tốt lắm, tăng 20% tiền tiêu vặt hàng
tháng”.
Trên thực tế, Túc Phượng và An Lăng Tiêu đã sớm mặc kệ
chuyện nhà cửa, hai lão đầu này mới tháng trước còn cùng với vợ chồng
Vương Uyển Dung và Trần Hiền Nhu đi tới một tiểu quốc ở phía Tây du lịch sẵn tiện mua sắm. Cả An Lăng gia bây giờ đều do Liêm Chi làm chủ,
chuyện lừa ma gạt quỷ vừa rồi, đương nhiên là dùng để lừa gạt người rồi.
Cho nên nói, suy đoán của dân chúng Hạp Hách quốc cũng không hoàn toàn là
sai, tập đoàn An Thị trong thời gian ngắn phát triển tốt như vậy, mặc dù không phải là “Cấp trên có điều bất chính”, nhưng tám chín phần mười,
là – trên nóc nhà có điều bất chính. (thật ra ở đây là “dâm” nhưng mình
sửa lại thành “điều bất chính” cho nó văn hóa)
Nửa tháng sau,
miếng đất bên ngoài hoàng cung Hạp Hách quốc kia chính thức được khởi
công xây trà phường, Văn Mặc Ngọc cũng ngoan ngoãn theo Huyền Nguyệt bệ
hạ vĩ đại trở về cung, vợ chồng trẻ An Lăng Nhiên rốt cuộc cũng được
hưởng thế giới yên tĩnh của hai người. Ở trong lồng ngực tướng công,
Liêm Chi cười đến vô cùng xán lạn: “Tiểu ngu ngốc, trước kia ta chỉ biết chàng giả ngu là nhất đẳng, giờ mới biết, chàng buôn bán cũng rất
giỏi.”
An Lăng Nhiên chống cằm, có chút buồn rầu.
“Một
hòn đá ném hai con chim này, tiễn được tên ôn thần Mặc Ngọc, lừa được
quyền sử dụng miếng đất tốt thì tốt thật, chỉ là… lúc Mặc Ngọc bị đón
đi, sắc mặt vô cùng khó coi!”
Liêm Chi nháy mắt mấy cái, “Kệ hắn đi! Kiếm đủ tiền trước đã, nếu không đủ, chúng ta lại di cư sang phía
Tây?” Trong thư điểu lão đầu gửi về có nói, cảnh quan ở Tây Trúc thật sự không tồi.
“Ừ, đó cũng là cách tốt.”