
mụ trợ giúp, tôi vẫn cứ hùng hồn
xông vào hậu viện.
Lúc đó, gà vừa gáy sáng, bọn nha hoàn, lão bà tử cũng vừa mới thức dậy rửa
mặt, bọn họ nhìn thấy tôi đều hết sức ngạc nhiên, ngay đến chuyện hành lễ cũng
quên luôn, còn đứng đờ người ra nhìn tôi.
Trong số đó A Châu của Đông viện là giỏi nhất, nhìn thấy tôi thì gắng sức
dụi dụi hai mắt, rồi lầm bầm tránh ra chỗ khác.
Cô ấy nói: “Đúng là gặp quỷ thật rồi, mới sáng sớm tinh mơ sao mở mắt ra
lại gặp thiếu phu nhân thế này?”
Con bà nó, bộ nhìn tôi giống quỷ lắm sao?
Dần dần, trong góc tường cũng có một đám người đến, tự nhiên sẽ có mấy lão
bà tử nhiều chuyện nói nhỏ: “Kỳ lạ thật, thiếu phu nhân trước giờ nếu không có
ba kéo chín gọi nhất định sẽ không rời nổi giường, sao hôm nay tự nhiên lại dậy
sớm thế?”
“Đừng nói là trúng tà nha?”
“Aizz! Chủ tử đứng ở trước mặt mà các ngươi cũng dám nói thế, coi chừng
đấy! Có điều, các ngươi nói thử xem có phải thiếu phu nhân bị mộng du không?”
Tôi thật ủy khuất, méo méo miệng nói: “Ta làm mất ngọc bội.”
Bản công chúa dù sao cũng là chủ tử, lời nói ra vẫn có người nghe, Vương mụ
mụ bên Tây viện tôi nghe xong lời tôi vội vàng tiến lên nói:
“Thiếu phu nhân, hôm qua lúc người ngủ trưa tôi đã dùng khăn thơm bao lại
rồi đặt ở dưới gối, sao thế? Tìm không thấy? Ôi chủ tử của tôi ơi, cho dù có
tìm không ra, người có thể sai Kỳ Nhi tới đây hỏi, sao lại tự mình chạy tới?”
Tôi gắng nhịn không trợn mắt mà nghe Vương mụ mụ lải nhải xong, mới nói:
“Cái ngọc bội này không chân không tay, cũng không tự mình chạy đi đâu được, ta
hoài nghi là có người trộm mất!”
Tôi cố ý quét mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng, Vương mụ mụ im bặt,
không lên tiếng, có điều vẫn là cây ngay không sợ chết đứng mà đứng thẳng. Đây
mới là biểu hiện thông minh, mở miệng giải thích cho bản thân sẽ cho thấy sự
chột dạ, trầm mặc ngẩng đầu, ngược lại lộ ra vẻ dũng cảm khác thường.
Thế nhưng sẽ có người không đủ lão luyện thông minh, đại khái là vì một đêm
không ngủ tâm tình sẽ hấp tấp hơn, lại đại khái là vì nhìn tôi không thuận mắt,
Tiểu Hoàn đứng trong đám người lạnh lùng hừ một tiếng: “Thiếu phu nhân, lời này
của ngài đúng là tức cười, ai dám trộm đồ của ngài chứ?”
Tôi rống giận: “Tiểu tiện nhân, ta hoài nghi ngọc bội này là do ngươi lấy
trộm, ngươi còn dám đứng trước mặt ta ra vẻ kỳ quái?”
Tôi cân nhắc, nếu đã diễn trò, thì phải diễn cho giống một chút, vì thế
cũng bắt chước bộ dáng chanh chua đanh đá của Trần Hiền Nhu mắng “Tiểu tiện
nhân”, coi như là báo đáp lại mối thù lúc trước cô ta mắng tôi là “đồ man di”
Chủ tử tự phong – Tiểu Hoàn nghe xong câu này của tôi nào có chịu phục,
chưa kịp cãi lại tôi đã nghe phía sau lưng truyền đến giọng nữ trầm thấp vững
vàng: “Tranh cãi chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
Điểu lão đầu bước vào, không nhanh không chậm, vừa đúng lúc. Tôi vừa quay
đầu lại nhìn, chậc, thế trận còn hoành tráng hơn, ngoại trừ Trần Hiền Nhu,
Vương Uyển Dung, đến ngay cả Nhị thúc phong lưu phóng khoáng của tôi cũng đến
đây, chỉ thiếu mỗi Nguyệt Nhi.
Tâm tư của Điểu lão đầu tôi đương nhiên hiểu được, Nguyệt Nhi bụng dạ hiền
lành, Tiểu Hoàn lại là nha hoàn bên người của cô ấy, Túc Phượng đề phòng con
gái khuyên can gây khó chịu, vì thế khua chiêng gõ trống kêu hết tất cả mọi
người đến, ngoại trừ An Lăng Nguyệt.
Tôi giả vờ phẫn nộ: “Mẹ chồng, sáng nay con mơ mơ màng màng cảm thấy hình
như có người lục lọi trong phòng của con, lại lấy mất ngọc bội của con, bây giờ
con thấy thân ảnh kia rất giống Tiểu Hoàn.”
Cuối cùng, tôi sợ mọi người không tin, còn bổ sung thêm một câu: “Ngọc bội
đó là do phụ hãn tặng cho con, đông ấm hạ mát.”
Tôi thoáng nhìn thấy sự khinh thường của Túc Phượng, ý muốn nói tôi làm
quá.
Quả nhiên, Vương Uyển Dung cười nhạo nói: “Câu này sao lại nghe quen tai
thế? Hình như hôm qua có ai nói rồi.” Vương Uyển Dung chớp chớp đôi mắt xinh
đẹp, rốt cục bay tới trên mặt Trần Hiền Nhu.
Trần Hiền Nhu đương nhiên hiểu câu nói kỳ hoặc này, sắc mắt cũng không
tránh khỏi có chút khó coi.
Bà ta nói: “Cháu dâu, coi chừng sáng nay ngủ mê quá? Nên nói chuyện có chút
lung tung.” Rất có ý tứ của người từng trải.
Tôi kinh hô: “Tuyệt đối không sai, chính là nha hoàn Tiểu Hoàn chết tiệt
kia.”
Tiểu Hoàn nhìn sang tình nhân An Lăng Vân ở bên này, sức lực lợi hại vừa
rồi toàn bộ không thấy đâu, sóng mắt rưng rưng, ánh sáng nhu hòa trong suốt.
“Tiểu Hoàn không có, cả buổi tối hôm qua Tiểu Hoàn đều ở trong phòng.”
Nói xong, còn cắn cắn môi dưới cố làm ra vẻ.
Tôi hừ lạnh: “Có hay không vào phòng lục soát sẽ biết.” Dứt lời hơi dừng
một chút, trực tiếp đem vấn đề quăng sang cho mụ phượng hoàng.
Túc Phượng sắc mặt bình tĩnh, giả bộ thật cứ như mình là người vô can.
Bà ta nói: “Vương mụ mụ, Lý mụ mụ, vào trong lục soát!”
Kết quả không cần nói cũng biết.
Không chỉ có ngọc bội của tôi bên trong, đến ngay cả cái trâm gì mà phỉ
thúy ngậm liễu ngọc bích của Trần Hiền Nhu cũng tìm thấy.
Lý mụ mụ rất có thứ tự, cũng làm như không biết chuyện gì: “Cây trâm ngọc
và ngọc bội đều được tìm thấy dưới chăn của Tiểu