
rở thành hiện thực. Một kết cuộc viên mãn như vậy ta không chiếm được,
nhưng Lý Hơi đã buông tay tất cả để yêu ta, có được tình yêu của hắn…ta
biết mình đã rất may mắn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, dù là nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có một nam nhân yêu ta như thế”.
“Một nam
nhân có tình cảm thuần khiết như Lý Hơi ở thế kỷ hai mươi mốt quả thật
hiếm thấy, có thể liệt vào nhóm động vật quý hiếm cần được bảo vệ!”,
Diêu Kế tông cười nói.
“Hắn thuần
khiết là do hoàn cảnh đặc thù của hắn tạo thành. Hắn từ nhỏ đã được cha
mẹ dụng tâm bồi dưỡng, rời xa thanh sắc, không tiếp cận “hoa thiên tửu
địa”. Hơn nữa bản thân hắn cũng không thích thân cận nữ sắc, tự nhiên
tình cảm sẽ như “hồn kim phác ngọc”, hữu xạ tự nhiên hương, hoàn toàn
không nhiễm thế tục. Người như hắn, đừng nói là thế kỷ hai mươi mốt,
đến cả đại Đường này cũng hiếm thấy nha. Ta thật may mắn, xuyên qua ngàn năm lại có được một người yêu như vậy”.
“Đúng nha,
vận mệnh của ngươi thật tốt. Chúng ta đồng thời xuyên qua ngàn năm,
ngươi thì yêu đương oanh oanh liệt liệt, còn ta thì cô đơn một người một bóng. Ngươi thu gom được cả xe hoa hồng, còn ta ngay cả một cọng cỏ
cũng chẳng ai thèm tặng”, Diêu Kế Tông cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.
Nguyễn Nhược Nhược ôm một bụng buồn bực cũng bị hắn làm phì cười, “Ngươi còn muốn
yêu đương? Đây chưa hẳn là chuyện tốt, phía trước có vết xe đổ của ta
chứng giám”.
“Chính vì
nhìn thấy vết xe phía trước của ngươi nên ta mới càng khao khát được
yêu. Trong nụ cười mang theo lệ, trong ngọt ngào có ba phần cay đắng hai phần xót xa. Tình yêu của hai ngươi tựa như một vở kịch vui buồn đang
xen, ta bất quá chỉ là một vị khách, một vai phụ trong đó, bản thân ta
cũng muốn một lúc nào đó được làm nhân vật chính nha!”, Diêu Kế Tông nói thản nhiên.
“Hy vọng vở kịch đó của ngươi sẽ không đau khổ như chuyện tình của chúng ta”, Nguyễn Nhược Nhược thật lòng nói.
Diêu Kế Tông nhìn Nguyễn Nhược Nhược mi sơn thúy hạ, oản ngọc hương tiêu, bộ dạng
tiều tụy bởi nội tâm đau khổ mà để lộ ra ngoài. Hắn nhịn không được liền thở dài nói, “Nhìn ngươi thế này…ta nói ngươi rất bình tĩnh hay là rất
hồ đồ đây? Nói ngươi hồ đồ, thật ra ngươi lại rất bình tĩnh. Nhưng nếu
ngươi biết rõ mình và Lý Hơi sẽ không thành, vậy tại sao lại còn tương
tư? Không phải ta vô tâm, nhưng ta thành thật khuyên ngươi nên buông tay đi, phải vì mình mà sống thật tốt”.
“Người thông minh đôi khi cũng sẽ làm ra vài chuyện ngốc ngếch, ta và Lý Hơi yêu
nhau chính là một trong số những chuyện ngốc ngếch đó, có thể nói ta tự
mình đi tìm phiền não. Nhưng ta chưa từng được hạnh phúc vui vẻ như vậy. Quên Lý Hơi…ta làm sao có thể quên hắn? Ta thậm chí vĩnh viễn sẽ không
thể quên hắn”.
Diêu Kế Tông nhảy dựng lên, “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cuộc sống sau này
của ngươi chỉ vì một người mà tiều tụy? Chỉ là yêu một người thôi, ngươi không nên vứt bỏ cả đời mình!”
“Năm ta mười lăm tuổi tập chạy xe đạp, không cẩn thận nên bị ngã, đầu gối bị thủy
tinh đâm vào thấu đến tận xương, đau đến không hít thở nổi”, Nguyễn
Nhược Nhược đột ngột chuyển đề tài sang chuyện ngày xưa, “Vết thương rất sâu, phải trải qua một thời gian mới khỏi hẳn nhưng lưu lại một vết
sẹo, thậm chí đến tận bây giờ khi ta dùng ta xoa lên vết sẹo đó vẫn còn
thấy đau. Lý Hơi, hắn giống như một vết sẹo trên trái tim ta. Ta vĩnh
viễn sẽ không bao giờ quên hắn, mặc dù những kí ức về hắn sẽ làm ta đau
đớn. Thất tình không phải ngày tận thế, chẳng qua là…trước mắt vô luận
thế nào ta cũng không thể tỉnh lại được nữa”, Nguyễn Nhược Nhược vỗ vỗ
ngực mình nói, “Nơi này vừa bị một vết thương đẫm máu, xin cho ta thêm
một thời gian nữa để nó từ từ khép lại”.
Nhìn nàng
như vậy, Diêu Kế Tông liền an ủi, “Ngươi không cần thương tâm như vậy,
có những chuyện…đến phút cuối cùng vẫn còn đường sống”.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười khổ, “Ngươi đừng nói lời thừa, nhìn đi, làm gì có một ngày “phong hồi lộ chuyển” nữa mà mong”.
Hai người
đang nói chuyện thì Nguyễn Nhược Phượng tiến vào, vừa nhìn thấy Diêu Kế
Tông nàng liền lập tức cười nói, “A, Diêu nhị thiếu gia, ngươi lại tới
tìm Tam muội sao?”
Diêu Kế Tông vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Nhị tiểu thư, mời ngồi”
“Đây là nhà ta nha, sao lại làm phiền ngươi mời ta ngồi?”, Nguyễn Nhược Phượng giễu cợt hắn, “Đúng là ngược đời mà!”
Diêu Kế Tông ngẩn ra, sau đó mới vừa cười vừa nói, “Ai cũng nói vậy, ta không câu nệ nhà ta nhà ngươi, tất cả đều giống nhau”.
Nguyễn Nhược Phượng càng cười ra tiếng, “Nhanh nhẹn vậy sao, còn xem nhà ta thành
nhà của ngươi, chưa gì đã vội vàng muốn đem Tam muội của ta quá môn rồi
sao? Việc gì phải khổ sở mỗi ngày chạy đến đây, chi bằng nhà ta gả Tam
muội cho ngươi một lần cho xong”
Hiểu lầm a!
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đính chính, “Nhị tỷ, ngươi đừng nói lung
tung, ta cùng Diêu công tử chẳng qua chỉ là bằng hữu”.
“Đúng đúng đúng đúng, chẳng qua chỉ là bằng hữu, chỉ là bằng hữu”, Diêu Kế Tông gật đầu như giã tỏi.
Nguyễn Nhược Phượng đem ánh mắt nghi ngờ đánh giá bọn họ một phen. “Chẳng qua chỉ là bằng hữu? Vậy ai đã làm