
a hắn xa xa
hô to, “Lý Hơi, thà rằng hóa điệp để ta được ở bên ngươi mãi không rời”.
Vương Thánh
Mẫu nổi giận dùng sông Ngân Hà chia lìa Ngưu Lang-Chức Nữ. Một năm rồi
lại một năm không được gặp mặt nhau nhưng hai người trước sau không hề
hối hận. Tình yêu nếu bất đắc dĩ không thể ở cạnh nhau thì chỉ cầu tình
yêu sẽ còn sống mãi. Không phải yêu nhau không muốn ở cạnh nhau mà là vì sông Ngân Hà rộng lớn mênh mông không thể vượt qua, chỉ đành phải đứng
từ xa mà nhớ nhung, mà chờ đợi.
Lý Hơi đi
rồi, biệt viện vẫn là biệt viện, sơn dã vẫn là chốn dã sơn, nhưng trong
mắt nàng tất cả đã thay đổi. Nguyễn Nhược Nhược không thể ở lại nơi vốn
đã từng là thế giới riêng của hai người bọn họ, nhìn cảnh sinh tình, cảm xúc không kiềm chế được. Chuẩn bị đơn giản một hồi, nàng cùng Diêu Kế
Tông xuống núi.
“Bây giờ
phải làm sao?”, Diêu Kế Tông sau khi quan sát thần sắc của Nguyễn Nhược
Nhược mới lên tiếng hỏi. Lúc Lý Hơi rời đi, nàng khóc đến đứt gan đứt
ruột, trước giờ hắn chưa từng thấy qua người nào khóc như vậy. Hắn nhất
thời thở dài, có lẽ mình đã sai rồi, không nên giúp hai người bọn họ
“nối tơ hồng”, biết rằng uyên ương sẽ khó thành đôi, cuối cùng thì bi
kịch cũng đã đến.
“Còn có thể
làm gì nữa bây giờ? Tất cả đã kết thúc. Ta chỉ có thể là một đóa hoa đào trong cuộc đời của Lý Hơi, là một con đường mà hắn đã đi qua”, Nguyễn
Nhược Nhược buồn bã.
“Ý của ngươi là…tất cả đã chấm dứt?”, Diêu Kế Tông sợ run.
“Đúng, đã
chơi đùa xong rồi, thực tế không cách nào vượt qua. Ngay từ đầu ta đã
biết chuyện này sẽ gian nan, nhưng không nhịn được mà ôm ấp hy vọng, một hy vọng vào sự may mắn nhỏ nhoi. Cũng giống như một người dùng đồng
tiền cuối cùng đi mua vé số, hy vọng có thể trúng được năm trăm vạn
lượng, đánh cuộc với tỷ lệ may mắn. Hiện giờ đã ta đã thua cuộc, ta cam
lòng chấp nhận mình đã thua”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cười khổ, “Thật ra…ta và Lý Hơi bỏ trốn căn bản là
trộm lấy một khoảng thời gian vui sướng, từ căn phòng khóa kín mà trốn
ra ngòai tìm vui, sớm muộn cũng phải trở về thôi. Vậy nên khoảng thời
gian ta và hắn ở trong núi, bọn ta cũng không lên kế hoạch cho tương
lai, chẳng qua là cố gắng sống từng giây từng phút thật vui vẻ, vui được đến đâu thì vui đến đó. Bởi vì ta biết quá rõ là chúng ta không có
tương lai”.
“Chẳng lẽ…không…không còn cách nào nữa sao?”, Diêu Kế Tông nghe được sợ run nhưng hắn vẫn không cam lòng.
“Còn cách
nào nữa? Chúng ta mặc dù là hai người hiện đại, trình độ văn minh cao
hơn nhưng người cổ đại này rất nhiều. Nhưng đây là thế giới của bọn họ,
mãnh long áp đầu xà, làm sao đấu lại bọn họ? Chính diện giao tranh hoàn
toàn không có phần thắng, phương pháp tác chiến chính là bỏ trốn. Mà bỏ
trốn…chẳng qua chỉ là vì mình mà tranh thủ một khoảng thời gian thôi.
Lần này Lý Hơi bị bắt trở về nhất định sẽ không thoát được nữa. Quan môn thâm tựa hải, từ giây phút này ta và hắn đã chia đôi đường”.
Diêu Kế Tông không nói gì nữa, hai người buồn bực đi trên con đường mòn. Đường núi quanh co, tâm hồn họ cũng không bình lặng.
Nguyễn Nhược Nhược trở về Nguyễn phủ, Nhị di nương vừa trông thấy nữ nhi đã nhào tới ôm cổ nàng mà khóc bù lu bù loa. Chính bản thân nàng cũng đang gặp
chuyện thương tâm, vậy nên hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Nguyễn lão
gia vừa định mở miệng giáo huấn nàng vài câu, nhưng mắt thấy nàng khóc
nức nở như vậy liền im lặng, chỉ có thể cất một tiếng thở dài. Nguyễn
phu nhân đang định ném vài câu bất hảo thì bị Nguyễn Nhược Phượng một
bên níu tay áo không để nàng nói ra. Suy nghĩ một chút, Nguyễn phu nhân
lại nhớ tới đứa con trai vẫn còn lưu lạc bên ngoài, nàng cũng nhịn không được mà lắc đầu than thở, không nói lời nào. Tam di nương vội vàng
khuyên nhủ, vừa khuyên Nhị di nương vừa khuyên Nguyễn Nhược Nhược, cuối
cùng bọn họ cũng ngừng khóc. Nguyễn Nhược Nhược trở về phòng, cả ngày
mệt mỏi, nàng vừa nằm xuống gường đã thiếp ngủ. Trong mộng, nàng thấy
mình và Lý Hơi vẫn đang vui vẻ tại nơi sơn dã, hai người nắm tay nhau
chạy giữa núi rừng…vô cùng tự do…vô cùng hạnh phúc…
Sau khi Lý
Hơi bị mang về vương phủ, hắn không được ở lại Lưu Tiên Cư, Tĩnh An
vương gia trực tiếp bắt hắn lưu lại Hạo Nhiên Quán của mình và vương
phi. Vương gia phân phó người canh chừng, sống chết không để hắn có cơ
hội đào thoát lần thứ hai.
Lý Hơi nửa
điểm phản đối cũng không có, một lời nói cũng không, hắn tựa như một
khúc gỗ để mặc Tĩnh An vương gia muốn đốn sao thì đốn. Phụ thân dường
như chỉ mang được thể xác hắn về đây, một thể xác vô tri vô giác.
Vương phi
mới đầu trông thấy con trai trở về nên rất đỗi vui mừng, vừa ôm hắn vừa
cười vừa khóc. Nhưng nàng nói một hơi vẫn không thấy hắn mở miệng đáp
một lời, trực giác liền biết có điều không ổn, “Hơi Nhi, mẫu thân đang
nói chuyện với ngươi đó!”
Lý Hơi
ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt lưu lạc tận nơi nào. Giờ khắc này, thần khí
của hắn tựa nhi một chiếc bình sứ sơ ý đánh rơi xuống đất mà vỡ tan
thành nhiều mảnh nhỏ, không cách nào xếp lại nguyên vẹn. Vương phi nàng
nhìn càng kinh hãi, nàng biết hắ