
ạo nghiệt, trên người sao lại đắp tấm
thảm riêng của anh, sao tự dưng lại ngủ trên sofa trong văn phòng anh?
Nếu hôm nay không đi làm thì có phải cô đã bò thẳng từ bệnh viện lên
giường nhà anh hay không?
“Binh” một tiếng.
Đau đến nỗi nước mắt dâng lên trong khóe
mắt, cô sờ phần gáy bị đập đau điếng. Xoa xoa nó, khi không nhìn thấy
máu me gì trên tay, cô mới yên tâm rằng chưa tự làm vỡ đầu mình.
Cô nhanh chóng bò dậy, vội vàng gấp tấm
thảm mỏng kia lại, cô phải mau chóng rời khỏi đây trước khi Quỷ Tóc Bạc
quay lại, nếu không để anh ta bắt gặp cô tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của
cô, nhất định sẽ lại châm biếm chế giễu. Thực ra đó chỉ là thứ yếu,
thông thường theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình, thư ký nếu ngủ
trong văn phòng tổng giám đốc thì nhất định sẽ dẫn đến chuyện lửa gần
rơm đại loại thế.
Kết cuộc như thế có hai loại, một loại
tốt số thì thư ký sẽ gả cho tổng giám đốc, sung sướng mừng rỡ tiến vào
nhà thờ; loại thứ hai số khổ, chính là thư ký bị vợ chính thức của tổng
giám đốc hoặc bạn gái anh ta tát một cú văng ra khỏi cửa công ty.
Cho dù là số tốt hay số khổ thì hai loại này đều không phải điều cô mong muốn.
Thế nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây khi chưa có ai phát hiện.
Rón ra rón rén mở cửa văn phòng, cô nhìn ra ngoài, thấy một bóng người quen thuộc lập tức khẽ khàng khép cửa lại.
Chết thật, Quỷ Tóc Bạc đang đứng nói
chuyện trước bàn chị Nghiêm, bây giờ phải làm sao? Nếu giờ ra ngoài, chị Nghiêm lại ở đó, thế thì ngượng lắm.
Phải làm sao?
Cô vò đầu bứt tai, tấm thảm mỏng trên sofa đột ngột nhảy vào tầm mắt.
Đột nhiên, đồng hồ lớn dựng trong góc
phòng bỗng gõ mạnh năm tiếng “doong doong doong doong doong” khiến cô
giật bắn mình, vỗ vỗ ngực. Liếc nhìn thời gian, đã năm giờ, cô cắn môi
rồi quyết định nhảy lên sofa, tiếp tục giả vờ ngủ, gắng gượng qua năm
giờ rưỡi thì cô sẽ được giải thoát.
Quyết định xong, cô bước nhanh về phía sofa, lại mở tấm thảm đã gấp gọn ra đắp lên người.
Lạc Thiên quay về văn phòng, thấy cô gái trên sofa vẫn đang ngủ thì nhíu mày.
Kim đồng hồ đã chỉ năm giờ năm phút chiều.
Cô nàng này đúng như một con ỉn, lần nào
cũng ngủ ngon như thế, đồng hồ báo giờ năm phút trước cũng không gọi nổi cô ta dậy. Lần trước trong quán bar, sau khi nôn hết lên người anh, cô
nàng cũng ngã xuống sofa ngủ như chẳng có gì xảy ra, nếu không nhờ bảo
vệ khiêng cô nàng ra thì với tư thế sét đánh cũng không tỉnh đó, bạn cô
ta ắt là chết chắc rồi.
Niệm tình tối qua cô chăm sóc anh cả đêm
mới dẫn đến chuyện trốn làm hôm nay, anh quyết định không tính toán. Anh quay về bàn làm việc, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Giang Văn Khê nghe thấy tiếng chân Quỷ
Tóc Bạc vào văn phòng, giẫm lên tấm thảm lông cừu, tuy âm thanh nhẹ như
lông hồng nhưng cô biết anh đã ngồi trước bàn làm việc rồi.
Cô nhắm chặt hai mắt, không dám động đậy, thầm cầu khấn ông trời mau cho tan sở.
Khi sự “kiên trì” của Giang Văn Khê đã
kéo dài được nửa tiếng đồng hồ, bỗng đồng hồ lớn gõ “doong” một tiếng,
khiến cô giật bắn mình ngồi thẳng dậy.
Lạc Thiên ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn cô đang ngồi, bất giác cau mày.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi?” Buông bút
xuống, Lạc Thiên đứng lên, từ từ tiến về phía cô, “Xem ra cô cũng khá
hài lòng với bộ sofa của tôi”.
Đối diện với Quỷ Tóc Bạc, mặt Giang Văn Khê như vịt bị quay chín, lắp bắp mãi không nói được câu nào.
Lạc Thiên quay người về bàn làm việc, cầm một gói kẹo cao su ném lên người Giang Văn Khê, bộ dạng cao ngạo nhìn
từ trên xuống: “Sau này nhớ ăn kẹo cao su nhãn hiệu này, ngon hơn kẹo
cao su vị cà phê sáng nay cô cho tôi”. Nói xong lại quay về ngồi trước
bàn làm việc.
Giang Văn Khê há mồm trợn mắt nhìn chiếc
kẹo cao su cà phê Wrigley trong tay, ban nãy anh nói sáng nay cô có đưa
cho anh kẹo cao su cà phê? Kẹo cao su cà phê mà cô ăn chỉ có một loại,
chắc chắn là hiệu “Lotte”.
Hậu… hậu quả tự chịu! Sáng nay sao cô có
thể ngốc đến mức chủ động tặng kẹo “Lotte” cho anh được? Cái gì mà mùi
cà phê không ngon, rõ ràng là anh quá quen với suy nghĩ thật sự của cô.
Làm gì có cấp trên nào lại quản cả việc cấp dưới ăn kẹo cao su nhãn hiệu gì chứ?
Giang Văn Khê trốn tránh ánh nhìn của
anh, cúi thấp đầu, ngồi dậy, cẩn thận gấp tấm thảm lại, liếc nhìn đồng
hồ rồi khẽ nói: “Tổng giám đốc Lạc, tôi xin phép về trước”.
“Ra về?!”, Lạc Thiên ngước lên, “Trợ lý Giang, hôm nay hình như cô không đi làm mà”.
Một câu trần thuật sự thật đơn giản ngắn
gọn khiến chân Giang Văn Khê đang nhích đến cửa phải khựng lại, chỉ hai
giây, sau lưng lại vẳng đến tiếng nói như của ma quỷ: “Hôm nay trốn việc một ngày, trừ vào lương hay trừ vào bốn trăm tệ kia, cô nghĩ kỹ đi, ra
ngoài”.
Sét giữa trời quang!
Giang Văn Khê quay lại, ác quỷ không thèm ngẩng đầu lên lần nào. Cuối cùng, cô không biết mình đã bay ra ngoài bằng cách gì.
Đến khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Lạc Thiên mới ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, có vẻ suy nghĩ.
“Tiểu Giang, cuối cùng cũng dậy rồi à?”, là Nghiêm Tố.
Giang Văn Khê đỏ mặt: “Chị Nghiêm, sao chị chưa về?”.
“Ồ, sắp rồi đây