
đang chờ cậu đến để yêu.
Cậu ngay lập tức phải lấy lại tinh thần, cậu phải sống thật tốt cho anh
ta thấy rằng không có Giản Chiến Nam thì Mạc Tiêu Hữu vẫn có thể giương
giương mà cười, mà sống thật hạnh phúc”
“Cầm Tử” Tiêu Hữu mỉm cười ôm chầm lấy
Cầm Tử “Cám ơn cậu, Cầm Tử. Tớ không quên ước mơ của hai chúng ta, tớ sẽ cố gắng đứng lên, tớ thật sự sẽ sống thật tốt. Tớ không sao cả”
“Thèm vào. Còn nói là không có gì, xem
cậu đang tự hành xác bản thân mình và mọi người xung quanh kìa. Cậu phải thật nhanh đứng lên cho tớ, cho cậu thêm một tuần, nếu còn như người
trên trời vậy nữa thì tớ sẽ tuyệt giao với cậu luôn. Bổn cô nương không
có một bằng hữu như cậu”
“Cầm Tử…!”
“Cái gì?”
“Cám ơn cậu”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hôm nay Cầm Tử nghỉ học, sáng sớm đã
đứng trước cửa tập đoàn Hoành Nghiệp. Giản Chiến Nam, anh là vương bát
đản, dám khi dễ bạn cô, xem việc tốt của anh ta đã biến Tiêu Hữu thành
cái dạng gì rồi.
Nếu trước kia yêu bạn gái mình như vậy
thì sao không đợi cô ta đến già đi, vì cái gì phải đem Tiêu Hữu ra lấp
chỗ trống. Bây giờ thì tốt rồi, người yêu đầu đã trở về, liền đem Tiêu
Hữu vứt sang một bên như miếng giẻ rách. Cầm Tử cứ nghĩ rằng Tiêu Hữu
hiền lành nên dẽ bị khi dễ, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua chuyện nên định đến đây kiếm chuyện đòi lại công đạo cho bạn thân, cô còn
không biết sự tình không hề đơn giản như vậy.
Chờ, chờ mãi, cuối cùng xe Giản Chiến
Nam cũng tới. Gã đàn ông hoa tâm đáng chết, rốt cuộc cũng tới rồi đây.
Cô muốn cho anh biết, con gái không phải là loại dễ dàng bị đem ra khi
dễ như vậy. Cầm Tử còn đang muốn xông lên tìm anh đòi lại công đạo,
nhưng sau khi nhìn gương mặt lạnh như tiền của anh, cô liền có điểm
khiếp đảm. Nói thật, cô sợ Giản Chiến Nam, đừng nhìn Giản Chiến Nam bằng con mắt bình thường, kính chiếu yêu còn chưa chiếu rõ bản chất thật của anh ta huống chi là đôi mắt 9/10 độ của cô.
Mặc kệ, có sợ cũng phải hỏi cho ra lẽ
mọi chuyện. Cô đang muốn bước lên thì đột nhiên có một chiếc xe khác lao đến đỗ trước mặt Cầm Tử. Lại nhìn đến bên trong xe Giản Chiến Nam có
một cô gái đang nhẹ nhàng bước xuống, mái tóc dài uốn xoăn, dáng người
thanh cao, ánh mắt kia, hàng mi kia, thần thái kia thật sự là quá quen
thuộc.
Tuy tính tình Cầm Tử thẳng thắn nhưng
thật ra cũng rất thông minh. Sau khi ngây ngốc một lúc, cô lập tức có
phản ứng, cô gái này cùng Tiêu Hữu khá giống nhau. Nếu không phải là bạn học của Tiêu Hữu hai năm liền, biết rõ gia cảnh Tiêu Hữu trong lòng bàn tay, nhất định giờ phút này Cầm Tử nghĩ rằng Tiêu Hữu nhất định có chị
em.
Nhìn cô gái thân thiết ôm lấy cánh tay
Giản Chiến Nam, Cầm Tử biết, cô gái này chính là người yêu đầu của anh
ta. Giản Chiến Nam theo đuổi Tiêu Hữu chẳng lẽ lại vì cô ấy giống với cô gái này sao? Cầm Tử phi thường tức giận. Giản Chiến Nam, anh là cái tên vương bát đản, đem Tiêu Hữu hiền lành, thánh thiện biến thành người
khác để vui đùa, đùa cho đủ rồi liền vứt đi.
Cầm Tử giờ phút này mới hiểu được vì
sao Tiêu Hữu lại thương tâm đến thống khổ như vậy, vì sao mà ý định
tranh giành tình yêu cũng không có. Tất cả là bởi vì cô có niềm kiêu
hãnh của mình, cô khinh thường loại tình yêu như thế thân này, lại càng
không thiết phải đi cầu xin gã đàn ông cầm thú cũng không bằng.
Hừ, một người đàn ông như thế không cần
cũng đúng. Nhìn thấy Giản Chiến Nam cùng cô gái kia rời đi, Cầm Tử thấy
số phận Tiêu Hữu sao mà khổ quá. Giản Chiến Nam cuối cùng cũng là lựa
chọn ở bên cạnh người yêu cũ mà không phải Tiêu Hữu đáng thương. Lồng
ngực của cô như có ngọn lửa thiêu đốt, ý định đi tranh luận với Giản
Chiến Nam hòng đòi lại công bằng cho Tiêu Hữu không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng… cơn bực tức này mà không xả thì Cầm Tử sống không yên lòng.
Cầm Tử nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Giản Chiến Nam đột nhiên cười thật đê tiện.
Cô ngay lập tức đến cửa hàng ven đường
mua một đống sơn nước đủ màu sắc về vẽ loạn xạ lên xe Giản Chiến Nam.
Nào là đầu heo, rùa rụt đầu, ngay cả vương bát đản hay cầm thú cũng đều
vẽ ra. Ngay lúc Cầm Tử đang thầm đắc ý với tác phẩm ‘để đời’ của mình
thì lại bị một đôi tay rắn chắc tóm lấy, cô tức giận rống lên “Móng vuốt của ai?”
Quay đầu lại thì thấy một người đàn ông
tuổi cũng xấp xỉ tên họ Giản kia. Khuôn mặt cũng là một bộ dạng mỹ miều, bộ dáng trầm ổn nhưng mà tay thì không lớn như bình thường, phải gọi là đại chưởng, bàn tay ‘khổng lồ’ theo lời của Cầm Tử đang nắm chặt lấy
tay cô khiến cổ tay đau nhức “Này! Nhà ngươi muốn làm cái gì, muốn sờ
loạn trên người cô nãi nãi hả?”
Người đàn ông hơi hơi nheo mắt sau cặp
kính tri thức, anh ta nhìn Cầm Tử chằm chằm, lại liếc mắt đến ‘tác phẩm
nghệ thuật’ của cô “Cô có biết cô làm như thế này là đang vi phạm pháp
luật không?”
“Tôi làm cái gì?” Cầm Tử mạnh miệng đe dọa “Buông tay mau, nếu không tôi sẽ tố cáo anh về tội quấy rối”
“Còn chối sao?” Người đàn ông nói xong
liền giơ di động trong tay lên bấm bấm “Cái này gọi là gì? Có một thứ
trên đời gọi là chứng cớ biết không?”
Cầm Tử nhìn thấy trong di động anh ta là đo