Old school Swatch Watches
Hung Hăng Yêu Em (Tổng Tài Thú Yêu)

Hung Hăng Yêu Em (Tổng Tài Thú Yêu)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 7.5.00/10/297 lượt.

n. Cầm Tử tức giận khoác tay lên vai Tiêu

Hữu cho nàng thêm sức mạnh, nhưng trong mắt hoàn toàn đang phát hỏa.

Giang Nhã giật mình, không ngờ tới sẽ có nhiều người ở đây như vậy. Trong nhất thời đỏ bừng cả hai má, nhưng vẫn thủy chung không buông cánh tay đang ôm lấy cổ Giản Chiến Nam. Thật

giống như quên mất động tác của mình, ngơ ngác tựa hẳn vào trong bờ ngực rắn chắc, tầm mắt lại nhìn biểu hiện của Tiêu Hữu.

Mà trên mặt của thanh niên đã bắt Cầm Tử hoàn toàn xuất hiện sự tranh thủ xem kịch hay, mùi thuốc súng đã nồng

nặc căn phòng. Hắn biết Giang Nhã, nhưng không biết Tiêu Hữu, chẳng qua

có nghe nói lúc trước Giản Chiến Nam có một cô bạn gái nhỏ, chẳng lẽ?

Phỏng đoán , cũng chỉ là phỏng đoán thôi nha.

Duy nhất mỗi Giản Chiến Nam là thần sắc

không hề thay đổi, hắn tự mình kéo cánh tay Giang Nhã xuống, con ngươi

trong trẻo lạnh lùng không có một tia ấm áp “Đi ra ngoài hết đi”. Hắn

lãnh đạm ra lệnh khiến cho người khác không khả năng phản bác.

Tiêu Hữu lôi kéo cánh tay Cầm Tử từng

bước một hướng bên ngoài đi, nhưng ngay thời điểm lướt qua người Giản

Chiếm Nam, khủy tay cô lại bị cánh tay đã từng vô cùng quen thuộc tay

gắt gao giữ lại “Em ở lại”

Đôi tay này đã từng vì cô che mưa che

gió, đôi tay này đã từng nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, môi cô, tóc cô… đã

từng rất ấm áp, đã từng để cho cô mê luyến. Nhưng giờ phút này đây, nó

lại thật giống như ác quỷ, không chút hơi ấm, chỉ có lạnh như băng. Tiêu Hữu ra sức giãy giụa, cô muốn rời khỏi nơi này, ở đây quả thật khiến

cho cô hít thở không thông, nhưng tay Giản Chiến Nam giống như mọc rễ ở

trên cổ tay cô, không cách nào tránh cho thoát.

“Này tên họ Giản cầm thú kia, mau buông

Tiêu Hữu ra, lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người cậu ấy,

mau!” Tình tình Cầm Tử khá nóng, hơn nữa đối với người cô chàn ghét thì

dù cho có là ba hay mẹ hay anh hay chị gì cũng ghét cho đến tận gốc tận

rễ. Nhìn cánh đã ôm qua người khác mà giờ phút này lại giữ chặt lấy Tiêu Hữu, cô so Tiêu Hữu còn khó chịu hơn.

“Hai người từ từ nói chuyện” Giang

Nhã dường như là người hiểu chuyện, hào phóng khiến cho người ta cảm

thấy cô như là Thánh mẫu chuyển thế, nói xong xoay người thẳng thắng đi

ra ngoài.

Cầm Tử lôi tay kéo cánh Tiêu Hữu nhưng

không ngờ mu bàn tay còn lại cảm thấy nhói đau, cô cùng Tiêu Hữu không

ngờ lại bị tên thanh niên đeo mắt kiếng giả danh trí thức kia mạnh mẽ

tách ra. Cầm Tử vừa định mắng, hắn đã nhanh chóng bụm miệng cô lại không cho nói, hắn ôm hông của cô túm kéo đi ra ngoài.

Mẹ kiếp! Tại sao lại cưỡng chết cô như

vậy chứ? Hắn là ai đây? Nam nữ thụ thụ bất thân hắn không biết sao? Cầm

Tử cắn, đá, đạp, nhưng vẫn không ngăn được bị hắn túm quẳng ra ngoài.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, không gian im ắng chỉ còn lại Tiêu Hữu

cùng Giản Chiến Nam.

“Có thể buông tay chưa? Tôi nghĩ giữa

chúng ta hiện tại không có quen thuộc đến nỗi có thể lôi lôi kéo kéo như thế này” Tiêu Hữu yên lặng đứng im. Thần sắc đau thương đã khôi phục

như thường, nhưng mà sức lực của nàng không đủ mạnh, đôi mắt không giấu

được nét bi thương nên đã để lộ nỗi lòng của cô.

Giản Chiến Nam từ từ buông Tiêu Hữu ra.

Tuấn nhan vẫn lạnh lùng, đôi cặp mắt kia cũng không còn khiến cô cả thấy thâm tình nữa. Có lẽ, chẳng qua là tất cả chỉ vì cô đối với hắn đã

không còn cảm giác, người đàn ông này, về sau cùng cô không còn bất kỳ

quan hệ nào nữa.

“Mạc Mạc…”

“Xin gọi tôi là Mạc Tiêu Hữu” Tiêu Hữu

nâng cằm nhìn anh, trên môi anh nhất định còn lưu lại hơi thở của Giang

Nhã. Cô muốn mình phải thật trấn tĩnh, anh chỉ là một người qua đường

trong cuộc đời cô mà thôi. Thế nhưng không tự chủ vẫn hướng về phía anh, cô không cách nào làm cho chính mình bình thản, tự giận bản thân, mình

tại sao vẫn cứ không có năng lực như vậy chứ?

“Đừng có dùng khẩu khí đó nói chuyện với anh” Giản Chiến Nam khẽ cau mày, gương mặt xanh mét, dường như có chút

phiền não không nói thành lời.

Tiêu Hữu không muốn mình phải tức giận,

nhưng mà tại sao anh vẫn cứ thích yêu cầu cô như vậy? “Vậy tôi phải nói chuyện với anh như thế nào?”

Giản Chiến Nam hít một hơi thật sâu. Anh xoay người móc trong túi áo một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi để tim không còn cảm giác không thoải mái. Anh quay đầu lại nhìn Tiêu Hữu “Em

hận anh như vậy sao?”

“Không có. Anh không có đủ tư cách khiến tôi phải hận. Tôi thật không có thời gian để ở đây nói chuyện phiếm với anh” Tiêu Hữu hai tay nắm thật chặt, thân thể cứng đờ đứng ở nơi đó.

Giản Chiến Nam vẫn còn muốn đóng kịch nữa hay sao? Nếu đã lựa chọn Nhã

Nhi thì còn ở đây nói này nói nọ với cô làm cái gì?

“Tiền, xe, nhà cửa, em muốn cái gì… anh

đều có thể cho em” Giản Chiến Nam xoay lưng về phía Tiêu Hữu, ánh mắt

anh đặt ngoài cửa sổ, anh không cách nào đối mặt với ánh mắt ngây thơ

của cô.

Nước mắt Tiêu Hữu bị ép rơi ra ngoài,

nhưng cô cứng rắn ép chúng chảy ngược vào trong. Tiêu Hữu nhìn tấm lưng

Giản Chiến Nam bóng lưng, tâm co quắp lại thành một trận, cơn đau tràn

ra khắp tứ chi. Anh sỉ nhục cô nhiêu đấy còn chưa đủ hay sao? Tại sao cứ nhất quyế