
ữa hả? Hôm qua cậu nghỉ sớm thế để đi đâu vậy?” An
Hinh thắc mắc.
“Tớ có việc nên về trước. Sao cậu biết là sinh nhật của anh ta?”
“Trời đất ạ, tớ là một người lưu giữ tài liệu của tất cả các nhân vật quan
trọng liên quan đến công ty, và cũng đã đặt chức năng thông báo. Cậu tưởng làm
sếp dễ lắm à?” An Hinh bĩu môi: “Cậu thật là, kể cả là ký hợp đồng thì cũng là
vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả sinh nhật mà cậu còn không biết, chắc là
chàng hoàng tử sẽ rất buồn.”
“Ờ! Không đến nỗi, anh ta vẫn vui vẻ mà, sẽ có người tổ chức sinh nhật cho anh
ta thôi.” Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Hạ Sơ cũng hơi chạnh lòng.
Tối đến về nhà, Hạ Sơ đi qua cửa hàng bánh ngọt Holiland, dừng chân lại đắn đo
một hồi, cuối cùng quyết định đẩy cửa vào mua một chiếc bánh ngọt phủ kem và
dâu tây. Khi đến trước cửa nhà, cúi đầu nhìn hộp bánh xách trên tay lại ngần
ngừ một lát nữa, thầm nghĩ hay là cứ giả vờ không biết gì cho qua chuyện, nghĩ
vậy liền chuẩn bị xách lên phòng 806. Nhưng cô vừa quay đầu thì cửa phòng 706 bật
mở. Cảnh Thần thò đầu ra, nhìn thấy Hạ Sơ đang xách hộp bánh, ánh mắt hai người
chạm nhau, tự nhiên lại thấy ngượng ngùng.
“Em à! Anh nghe thấy tiếng bước chân của em, tưởng em không mang chìa khóa.”
Cảnh Thần tựa lưng vào cửa, nhún vai với vẻ ngại ngùng.
Hạ Sơ cúi đầu nghiêng người bước vào, đặt hộp bánh lên bàn ăn, sau đó giả vờ
nói một câu bâng quơ: “Đi qua cửa hàng Holiland, tự nhiên lại thèm bánh ngọt,
anh vào ăn miếng cho vui.”
“Ờ! Để anh đi lấy dao và đĩa.” Cảnh Thần quay đầu đi vào bếp, lưng quay về phía
Hạ Sơ cười rất khoái chí.
Sản phẩm Truyền kỳ ngọc trai của Ân Y đã được đưa ra thị trường thuận lợi, chỉ
chậm một tuần so với bộ sản phẩm Baby cũng thời trang mà Phúc Trạch đưa ra. Hạ
Sơ đến đại lý, phát hiện thấy mặc dù sản phẩm mới được niêm yết với giá cao
nhưng vẫn bán khá chạy.
An Hinh xúc động nói: “Xem ra bọn mình là tái ông mất ngựa nhỉ. Cứu vãn được
bảy mươi phần trăm thiệt hại do sản phẩm bị đánh cắp, còn giải quyết được lô
ngọc trai nước ngọt tồn kho. Điều quan trọng nhất là: Truyền kỳ ngọc trai chen
chân được vào nhóm sản phẩm đắt tiền. Xem ra bọn mình cũng nên mở một công ty
con, tranh phân khúc dòng sản phẩm đắt tiền với Phúc Trạch được đấy, ha ha.”
Cảnh Thần nói: “Hạ Sơ, anh đã xem sản phẩm Truyền kỳ ngọc trai mà bọn em mới
tung ra rồi, đắt như thế mà vẫn đông người mua. Hiện nay dường như tất cả phụ
nữ ở Bắc Kinh đều vây quanh đại lý của bọn em, tranh nhau chứng minh mình là
hạt ngọc trai vậy. Nói thật là em và An Hinh giỏi thật đấy, không cần mời công
ty quảng cáo, ôm trọn mọi công việc từ đầu đến cuối.”
“Dĩ nhiên rồi.” Hạ Sơ nằm trên sofa đắp mặt nạ, hờ hững đáp lại lời khen của
Cảnh Thần.
“Hạ Sơ, nếu em giỏi giang như vậy thì lúc nào rỗi em cố gắng vẽ vài bộ, anh
mang đi bán cho các công ty khác với giá cao hộ em. Lợi nhuận chia cho em bảy
phần, còn anh thì ba, không, em tám anh hai.” Cảnh Thần vừa nói, ánh mắt lộ rõ
vẻ ranh mãnh.
“Ờ! Ý tưởng hay đó nhỉ, hôm nào tôi sẽ vẽ cho anh.” Hạ Sơ đáp.
“Thật hả, em hứa rồi đó nhé!” Cảnh Thần mừng không tả xiết.
Trước khi đi ngủ, Hạ Sơ vứt mấy tờ giấy cho Cảnh Thần: “Nhớ bán cho được giá đó
nhé, đừng quên là anh chỉ được chia hai phần lợi nhuận thôi đấy Nói rồi Hạ Sơ
cười tủm tỉm về phòng.
“Nhanh vậy hả!” Cảnh Thần sửng sốt đón lấy.
Trên giấy vẽ la liệt các đống phân với đủ mọi hình dạng, khói bốc nghi ngút.
Vừa tưởng tượng ra nét mặt đần thối của Cảnh Thần, Vân Hạ Sơ lại bò xuống
giường cười đau cả bụng.
Đột nhiên bà mợ lại đến
tìm Hạ Sơ, vừa gặp cô liền túm tay cô nói: “Hạ Sơ à, sao cháu lại bất cẩn để
sảy thai thế hả? Mợ nghe mà thương quá. Tuồi cháu cũng đâu còn trẻ nữa, cố gắng
cẩn thận, thật cẩn thận nhé. Mợ bảo đến thăm cháu từ lâu mà công việc thu ngân
trong siêu thị bận quá, mợ không còn lúc nào rỗi nữa cháu ạ.”
Hạ Sơ giật mình vì được trọng vọng quá mức, cô vội nói: “Không sao đâu mợ ạ,
mọi chuyện đều ổn cả, mợ đừng lo.”
Mắt bà mợ đỏ hoe, vỗ tay Hạ Sơ, thở ngắn than dài: “Haizz! Hạ Sơ à, số mợ khổ
quá cháu ạ, lấy cậu cháu chẳng được sướng ngày nào, ngần này tuổi đầu rồi mà
còn phải thức khuya dậy sớm đi làm ở siêu thị. Hôm qua cậu cháu nhận được thông
báo bị sa thải rồi. Cháu xem xem cái xưởng hóa chất đó, cống hiến nửa đời
người, ít nhiều gì thì cũng là tổ trưởng, nói cắt giảm biên chế là giảm biên
chế ngay. Ông ấy cũng chẳng có nghề ngỗng gì khác, lại không có bằng cấp, cháu
bảo bây giờ mất việc rồi thì làm thế nào? Năm sau Dao Dao tốt nghiệp rồi, số
con bé vất vả, cậu người yêu học cùng trường điều kiện kinh tế rất khó khăn. Có
khi cậu mợ còn phải bán nhà đi để tổ chức đám cưới cho nó, nếu mà như thế thật
thì khổ quá.”
Lời phàn nàn của bà mợ cũng khiến Hạ Sơ thấy thương, nhưng không biết phải an
ủi bà thế nào.
Im lặng một lát, đột nhiên bà mợ lại nói tiếp: “Hạ Sơ à, mợ năn nỉ cháu, cháu
có thể bảo Cảnh Thần nghĩ cách gì để tìm cho cậu cháu một công việc được không?
Ông ấy tuổi cao, không có tay nghề gì khác, sức khỏe thì yếu. Mợ thấy Cảnh Thần
là người giỏi gia