
h về hoàng tử và công chúa.
An Hinh đưa ảnh của một nhóm người mẫu cả nam và nữ mà công ty thời trang đưa
đến cho Vân Hạ Sơ xem. Cô rất ưng một cô gái có tên là Tô Dĩ Huyên, cô gái này
có khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp, phù hợp
Với hình ảnh nàng công chúa nhỏ trong lòng Vân Hạ Sơ. Thế là Vân Hạ Sơ gật đầu
đồng tình, sau đó cô lại giở một xấp ảnh người mẫu nam ra hỏi An Hinh: “Nam
chính thì sao, cậu ưng nhân vật nào?”
An Hinh có vẻ lăn tăn: “Không có người mẫu nam nào thực sự phù hợp với yêu cầu
mà bọn mình kỳ vọng, đây đều là những hot boy nổi tiếng hiện nay, nhưng thiếu
khí chất quý tộc, ngạo nghễ của một hoàng tử.” Vừa nói, An Hinh vừa ngẩng đầu
lên và hất cằm, cố gắng mở mắt thật to để miêu tả vẻ quý tộc.
Vân Hạ Sơ không kìm được bèn hỏi: “An Hinh, tớ chưa bao giờ nghe nói còn có
công tử ếch xanh nữa!”
“Vậy hả!” An Hinh không hiểu, nhìn Vân Hạ Sơ hết sức căng thẳng: “Vân Hạ Sơ,
thế mà từ trước đến nay tớ luôn nghĩ cậu là một nàng thục nữ xịn, sao cậu lại
tệ thế nhỉ? Dám nói tớ giống ếch xanh, ảnh hưởng đến lòng tự trọng của tớ quá!”
An Hinh phản đối.
“Hê hê, tớ sai rồi, sai rồi!” Vân Hạ Sơ vui vẻ: “Giám đốc, phiền chị nhanh
chóng tìm giúp em một chàng hoàng tử đi.”
“Tớ đã nói với công ty thời trang, ngày mai sẽ tìm kiếm thêm mấy người mẫu nam
nữa.” Vừa nói An Hinh vừa chọn ra mấy tấm ảnh trên bàn: “Hiện nay không có
người nào thực sự phù hợp, thôi tính sau.”
“Thế cũng được, sắp xếp xong nhớ thông báo cho tớ.” Vân Hạ Sơ khẽ gật đầu.
Ngô Mạt đi làm được ba ngày thì đúng vào thời điểm công trình hoàn thành, phòng
cũng chia cho cậu một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, đây là khoản tiền đầu tiên
kiếm được trong đời của Ngô Mạt. Chưa hết giờ làm việc, cậu đã hào hứng gọi
điện cho Vân Hạ Sơ mời cô đi ăn. Vân Hạ Sơ vừa cười vừa cúp máy, thầm nghĩ anh
chàng công tử từ nhỏ được nuông chiều này, phải làm việc, ăn uống, tán gẫu với
các công nhân giữa công trường bụi đất mù mịt, thế mà làm việc cũng khá tốt.
Năm xưa khi mới lên làm trợ giảng, gương mặt Vân Hạ Sơ vẫn còn rất non nớt. Lúc
ấy cô chạm trán với Ngô Mạt vừa chân ướt chân ráo vào trường, mặt đỏ bừng hỏi:
“Chị ơi, cho em hỏi thăm phòng đón tiếp sinh viên mới ở đâu ạ?” Nhìn thấy anh
chàng mặt bầu bĩnh như búp bê sứ này, Vân Hạ Sơ cảm thấy giống như cậu em trai
đáng yêu, nên thái độ rất vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ Ngô Mạt với tư cách là
người đi trước. Cô chủ động xin nghỉ để dẫn cậu đi làm thủ tục, nhưng khi ngoái
đầu nhìn lại thì thấy đằng sau cậu ta còn có mười mấy người cả già lẫn trẻ, cô
không kìm được sự ngạc nhiên liền trợn tròn mắt. Đi sau Vân Hạ Sơ là Ngô Mạt,
sau đó là ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, chú, cậu của Ngô Mạt. Sau đó hỏi mới
biết đại gia đình này bay từ Tô Châu đến Vũ Hán để đưa Ngô Mạt đến trường nhập
học, nghĩ lại cô vẫn thấy buồn cười.
Từ nhỏ Ngô Mạt đã là cậu bé thông minh hơn người, học hết ba năm cấp một đã lên
cấp hai, lúc vào đại học chưa đầy mười sáu tuổi, chính vì thế gia đình cậu rất
không yên tâm. Lúc đại gia đình Ngô Mạt chia tay cô, mọi người cảm ơn cô, nước
mắt rưng rưng gửi gắm Ngô Mạt cho cô. Vân Hạ Sơ thấy hổ thẹn, thế mà gọi là đi
học đại học ư? Chỉ có điều, sau khi bị giao cho trọng trách, Vân Hạ Sơ đã phải
làm vú em hai năm.
Sau khi ăn cơm với Ngô Mạt ở một quán ăn gần khu dân cư, hai người đi bộ về
nhà, Ngô Mạt đòi dắt tay Vân Hạ Sơ cho bằng được. Khu dân cư người qua người
lại, giằng co không đạt được kết quả gì, cuối cùng Vân Hạ Sơ đành mặc kệ cậu
ta. Nhìn vẻ mặt hiếu thắng của cậu ta, Vân Hạ Sơ cũng thấy buồn cười: “Cậu này
bao giờ mới lớn được hả? Hai mươi hai tuổi đầu rồi mà còn như đứa trẻ con.”
Nét mặt Ngô Mạt lộ rõ vẻ nghiêm túc: “Ai là trẻ con ở đây, em là đàn ông chính
hiệu đấy!”
Vân Hạ Sơ phì cười: “Đàn ông, ha ha!”
“Vân Hạ Sơ, chị dám cười em hả, hãy về nhà động phòng đi, cho chị thấy em có
phải là đàn ông hay không!” Ngô Mạt tức tối.
Ha ha ha ha! Vân Hạ Sơ cười rơi cả nước mắt: “Ngô Mạt, cậu đáng yêu quá, động
phòng, ha ha, buồn cười chết đi được, cậu đừng kéo nữa, ôi, đau bụng quá, ha
ha!”
Ngô Mạt tức quá đỏ bừng mặt, mặt sầm xuống hất tay Hạ Sơ ra rồi đi thẳng, Vân
Hạ Sơ vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Quẹt thẻ vào cửa điện tử, Ngô Mạt cúi đầu đi vào trong, để mặc Vân Hạ Sơ vừa
túm tay cậu vừa cười và xin lỗi: “Đừng giận nữa nhé, chị sai rồi! Hê hê!”
Nghe thấy có tiếng nói, người đứng trước cửa thang máy liền quay đầu ra, Vân Hạ
Sơ nhìn vẻ hậm hực của Ngô Mạt và cố nhịn cười. Chợt cô ngẩng đầu lên, đúng lúc
chạm phải ánh mắt của người đó, Cảnh Thần. Cô sững người ra một lát, theo phản
xạ Vân Hạ Sơ liền buông Ngô Mạt ra.
Cửa thang máy bật mở, Cảnh Thần bước vào, bấm nút đóng cửa thang máy với nét
mặt vô cảm.
Ngô Mạt chạy với theo nhưng không còn kịp nữa, mắt anh chàng trân trân nhìn cửa
thang máy đóng lại khi chỉ cách mình ba centimet, quay đầu nhìn Vân Hạ Sơ vẫn
đứng sững sau lưng, trách: “Nhìn thấy người ta mà không thèm đợi, thấy chưa,
anh chàng đó mới không phải là đàn ông!”
“Ờ, không phải là đàn ông!” Hạ Sơ liền hùa theo.
Ngô Mạt đi là