
hay buồn.
“Đã thỏa thuận xong chưa?”.
“Cơ bản là xong rồi”.
“Hai bác đã biết chuyện này chưa?”.
“Anh sẽ nói với cha mẹ”.
“Vậy… vậy… cô Kiều muốn làm cùng với anh à?”.
“Chuyện của Mẫn Chi anh không rõ lắm, dù sao thì cô ấy cũng đã học xong thạc sĩ, học tiếp hay là đi làm thì cũng đều có nhiều sự lựa chọn”. Giọng nói của Triệu Thư Lập không có gì là phấn khởi, đến cả vẻ thể hiện trên mặt cũng không rõ ràng.
Trong lòng Lỗ Hành cảm thấy rất khó chịu, mục đích của Kiều Mẫn Chi rất rõ, thế mà anh ấy vẫn còn đắn đo cân nhắc khi nói về chuyện đó, đến lúc này mà vẫn còn dùng những lời lẽ ấy để lấp liếm. Cô thầm nói, em sắp rời xa anh rồi, anh có cảm thấy điều đó hay không, sao anh lại không giữ em ở lại?
Triệu Thư Lập bèn chuyển chủ đề câu chuyện, “Hai người bạn của em xem ra rất tốt với em và hết lòng giúp đỡ em”.
“Họ là những người bạn tốt của em ở Bắc Kinh. Cũng có thể coi như em là bà mối của họ. Có điều phải để thử thách xem đã”.
“Lý luận của em luôn rất đơn giản, không phải tất cả mọi người đều có thể vượt qua được thử thách, nếu biết kết quả, có lúc trong quá trình hãy làm như hồ đồ còn tốt hơn. Có lẽ, kết quả vốn không quan trọng, quá trình tốt là được rồi”.
“Em không thể làm con đà điểu, và cũng không thích làm đà điểu. Nếu biết là không thể qua được thử thách, thì việc gì phải tốn thời gian ở lại cùng với người ấy?”.
“Bây giờ làm sao có thể nói gì được về tương lai, mọi chuyện luôn vận động và thay đổi. Hơn nữa, hai ngươi cùng trải qua thử thách sẽ tốt hơn là một người cứ mò mẫm”.
“Nhưng chuyện tình cảm dù thế nào thì cũng phải cho rõ ràng”.
Hai người lấy việc của người khác để nói về mình, một người thì nói rõ về hoàn cảnh của mình, một người thì nói rõ nguyên tắc của mình, ai cũng muốn để người kia hiểu mình, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
“Ồ, mà sao anh lại phải nói với em về những điều nay nhỉ? Tranh luận với em, chẳng phải là tự chuốc lấy xấu hổ hay sao?”. Nói rồi Triệu Thư Lập bật cười, anh biết ý tứ trong câu nói của Lỗ Hành.
“Đúng thế. Em học luật, nên anh tranh luận với em chỉ là trứng chọi với đá mà thôi”. Cuối cùng, Lỗ Hành cười vẻ mãn nguyện, giống hệt như còn bé, cô cũng thường cười như vậy mỗi khi thắng người khác, nhưng trong lòng thì lại rất buồn. Thư Lập, có phải chúng ta thực sự phải nói lời chia tay nhau rồi không?
“Rốt cuộc em đến đây làm gì?”.
“Chạy trốn một cuộc hôn nhân. Anh có tin không?”.
“Cũng phải, em đã là một cô gái lớn rồi, mau chóng gả cho người khác để khỏi bận lòng. Không biết ai là người có thể trói buộc được em?” Triệu Thu lập nói nữa
than nửa thở như đùa.
Trái tim Lỗ Hành thực sự tê tái, mấy chữ “chạy trốn một cuộc
hôn nhân” mà cô vừa nói ra chỉ để xem phản ứng cuối cùng của Thu Lập, thế mà
anh ấy không hề tỏ ra cuốn quýt, thậm chí còn nói ra câu nói đùa với vẻ bình thản
như vậy, trong khi cô không hề cảm thấy chút buồn nào . Nỗi đau trong lòng mỗi
lúc một rõ rệt , cô không nén được , phục xuống bàn . Triệu Thư bèn hỏi cô làm
sao, cô chỉ có thể nói được một câu: “mọi người đều là đồ xấu xa, đều chê em,
sau này em sẽ không thèm quan tâm đến mọi người nữa”.
Ra khỏi nhà hàng, Triệu Thư từ biệt Lỗ Hành rồi một mình đi
theo dọc phố . Lỗ Hành thì không thẹn là con gái của Lỗi Hải Phong. Tư duy của
hai cha con dường như giống hệt nhau, chuyện gì cũng muốn có một lời cam kết và
kết quả. Để có thể đi tới ngày hôm nay ông sẽ dùng hết sức lực, còn ngày mai
thì lại sẽ cần đến nỗ lực của ngày mai.
Đã mấy năm trôi qua rồi nhưng Triệu Thư Lập vẫn nhớ rất rõ về
cộc nói chuyện với ông Lỗ Hải Phong ngày hôm ấy.
Đó là lần anh về nước sau hai năm xuất ngoại, trong dịp anh
tới chúc tết gia đình Lỗ Hải Phong. Hôm ấy không may vào ngày Lỗ Hành đi chúc tết
thầy cô giáo cũ, nhìn thấy anh cô rất vui và dặn dò anh chờ cô về. Anh ngồi nói
chuyện với Lỗ Hải Phong. Thế rồi đột nhiên anh nói Lỗ Hành thích cháu, cháu
nghĩ thế nào về việc này? Lúc đó Triệu Thử Lập rất sững sờ, dường như tâm sự của
anh đã bị người khác nhìn hết vậy, anh đỏ mặt, nói Lỗ Hành rất tốt. Anh từng
nói với Lỗ Hành rằng: “Khi nào em tốt nghiệp thì cùng anh sang Mỹ đi”.
Lỗ Hải Phong nói, con gái chú tất nhiên là rất tốt, vì thế
khi giao nó cho người khác. Chú cần phải xem xem người ấy liệu có thể làm cho
nó mãi mãi được hạnh phúc hay không. Lẽ ra chú không nên nói việc này sớm như vậy.
Nhưng vì Tiểu Hành lúc nào cũng nhớ tới cháu, còn cháu thì lại ở bên Mỹ. Chú sợ
cháu sẽ có những thay đổi, làm Lỗ Hành lỡ dỡ. Chú mong cháu hãy hiểu cho sự thẳng
thắng của chú. Tiểu Hành rất đơn thuần, cháu có thể hứa với chú rằng sẽ mãi mãi
đối xử tốt với Tiểu Hành và không bao giờ phụ nó được không? Triệu Thử Lập bỗng
nhiên thấy đầu óc trở nên trống rỗng. anh không ngờ Lỗ Hải Phong lại nói với
anh những lời như vậy. vấn đề này quá hệ trọng, quá nghiêm túc, anh không biết
mình phải hứa như thế nào với cuộc đời còn chưa sống hết, nên nghĩ trong mười
giây, anh nói: “Thưa chú, cháu không biết
sau này sẽ như thế nào, vì tương lai chưa xác định, cháu