
“Anh thật là hư!”
“Đối với em không hư mới là lạ.”
Trong giọng nói của anh cưng chìu giống như là tiết lộ ra tin tức gì, bị anh
dung cặp mặt sâu nhìn chằm chằm, không khí khác thường lưu động ở giữa. Phương
Nghị nhẹ nhàng đưa môi tới gần môi của cô, Hách Linh Nhi như mê muội khẽ nhắm
mắt chờ đợi một dòng nước ấm chảy vào trái tim, lại có người làm mất vui cắt
đứt không khí lãng mạn.
“Người nào?” Phương Nghị không vui quay đầu nhìn.
“Thật xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của hai người.” Lina dừng một chút rồi đến
gần, nếu bị phát hiện thì không cần núp nữa, liền thảo mái hướng anh chào hỏi.
“Lina!”
“Jefferson nói thấy anh đi tới nơi này, cho nên em liền đến tìm anh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện thì không thể tìm sao? Đến Mỹ cũng không tới nhìn em, thật vô
tình.” Vuốt cà vạt của anh, giọng nói hấp dẫn mà mê người. Phương Nghị nụ cười
phiếm tuấn khốc ôm cô ta vào lòng, hai người ngay mặt cô hôn nhau.
Không ngờ đến sẽ thấy một màn này, Hách Linh Nhi giật mình! Cô quay mặt âm thầm
vuốt bị trái tim bị thương, anh đều là tùy tiện hôn phụ nữ khác như vậy sao? Cô
là ai chứ? Cùng anh ấy có gì quan hệ gì? Tình nhân chính là tình nhân, mặc dù
cô lúc nào cũng nhắc nhở thân phận của mình, mình chỉ cũng chính là một trong
vô số tình nhân của anh mà thôi, cũng không đặc biệt, ngay cả như vậy, cô vẫn
là bị tổn thương, đồng thời cũng tỉnh táo lại.
Cho tới nay, cô đối với nụ hôn của Phương Nghị thủy chung còn nghi vấn, cho là
anh chưa bao giờ hôn phụ nữ, nhưng bây giờ cô đã rõ, cô thế nhưng ngốc đến mức
trong lòng cảm thấy vui vẻ, hiện tại cảnh tượng trước mắt lật đổ suy nghĩ của
cô, cũng tàn khốc cho cô biết cô cùng Phương Nghị tuyệt đối không có tương lai.
Đối với Phương Nghị mà nói, hôn đại biểu là chấp nhận, tình nhân mà anh duy
nhất hôn qua chỉ có Lina và Linh Nhi, Lina vẫn là tình nhân ưu tú nhất của anh,
sau khi đi theo anh mười tháng, dựa vào việc cô vô cùng thông minh cùng kỹ xảo
cao thâm, phục vụ công phu nên được lòng anh, vì vậy nên thưởng cô nụ hôn, về
phần Linh Nhi đối cô tâm tình cũng không khỏi quá nhiều phức tạp, anh vẫn không
làm rõ, chẳng qua là tự nhiên mà muốn hôn cô ấy, cho tới bây giờ, anh rốt cục
phát hiện hôn cô ấy có cái gì không giống. Hôn Lina tuy có nhiệt tình cũng rất
tỉnh táo, nhưng là hôn Linh Nhi, thường thường biến thành ý loạn tình mê, thần
trí mơ hồ.
Lina lòng tràn đầy vui mừng vì Phương Nghị hôn lên mặt cô, nghiêng đầu nhìn
Hách Linh Nhi ngây ngô đứng ở một bên.
“Vị này là?”
“Cô ấy là Hách Linh Nhi, cô gái đáng yêu của tôi.” Ôm lấy cô lần nữa, trong mắt
có muôn vàn thương yêu.
“Cô... cô...” từ trong thất thần quay về, nhín đôi mắt xanh thẩm kia, chưa từng
thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa một đôi mắt màu xanh này làm
người ta khiếp sợ, khiến cho cô ngay cả câu Anh văn thăm hỏi đơn giản lại nói
cà lăm.
Lina tự nhiên khẽ cười nói: “Từ Đài Loan tới sao? Cô vẫn khỏe chứ? Tôi là
Lina.” Tiếng Trung Quốc lưu loát từ trong miệng phát ra.
“Cô học tiếng Trung Quốc?” Kinh ngạc với tiếng nói lưu loát của cô ấy.
“Lina là mặt trời chói chang, từng ở Trung Quốc và Nhật Bản du học qua, có hai
bằng Thạc sĩ, cho nên tinh thông cả nói và viết ba loại ngôn ngữ.” Người đẹp,
thạc sĩ, biết ba loại ngôn ngữ, không so tài mà còn bị so tới vị trí trong
lòng? Thật buồn cười, cô ngây thơ cho là Phương Nghị đối với cô đặc biệt, cô
cuối cùng là thật sự hết hy vọng rồi.
Chỉ là cô gái nhỏ không có thành tựu gì thôi! Ánh mắt Lina quan sát lập tức có
kết luận, khi biết Phương Nghị từ Đài Loan dẫn theo tình nhân tới nước Mỹ thì
cô vô cùng khiếp sợ. Căn cứ theo sự hiểu biết của cô về Phương Nghị, anh không
phải là người đàn ông sẽ mang phụ nữ theo khi đi xa, nhất là lúc làm việc. Vì
vậy lần ngoại lệ này khiến cô không thể nào tin nổi, không chính mắt tới xác
định người phụ nữ này thì không được! Mà bây giờ, cô không cần phải lo lắng.
Đại sảnh truyền đến âm nhạc du dương, dạ vũ đã bắt đầu, Lina ôm cổ Phương Nghị
êm ái nói: “Vậy cùng nhau khiêu vũ đi, chỗ này không thiểu người có kỹ thuật
nhảy, mà em, vẫn là bạn nhảy tốt nhất của anh.”
“Không, tối nay thì khác.”
“Cái gì?”
Gỡ xuống hai cánh tay đang ôm cổ mình, chuyển sang nói với Linh Nhi: “Tôi muốn
bạn nhảy là Linh Nhi.”
Hách Linh Nhi nghe vậy kinh ngạc lắc đầu: “Em không biết nhảy!” Anh ấy cũng
chọn Lina, cô không muốn tiếp tục mất thể diện.
“Tôi biết em không biết.”
“Nếu cô ấy không muốn, cần gì miễn cưỡng, còn có em, chúng ta không phải vẫn
phối hợp rất khá sao?”
“Đúng nha, em cũng cảm thấy Lina tiểu thư dường như thích hợp hơn.” Mặc dù lòng
đang chảy máu, nhưng cô không muốn bị bêu xấu trước mặt mọi người, nhất là
trước mặt Phương Nghị. Nhớ tới đã từng cùng Chung Sĩ Thần khiêu vũ qua, lại đem
chân của cậu ta đạp tới thê thảm, cô không muốn Phương Nghị thấy khuôn mặt mất
thể diện của cô.
“Bạn nhảy của cô là Jefferson, mà bạn nhảy của tôi là cô ấy, nên cùng bạn nhảy
của mình phối hợp đi?” Nói xong lập tức kéo tay Linh Nhi hướng sàn nhảy đi tới,
để lại Lina với khuôn mặt bi thương.