
có chút lung lay.
“Đừng gọi tôi bà chủ, tôi không phải là vợ anh ta. Đi thôi! Cùng đi dạo, sẽ rất
vui nha.”
Cô trải qua một phen thuyết phục và bảo đảm, đầu bếp rốt cục đáp ứng với cô,
tuỳ ý tài xế lái xe chở bọn họ đi siêu thị mua đồ. Muốn làm quen cuộc sống ở
Mỹ, đầu tiên phải giải quyết xong vấn đề ăn uống, cho nên cô quyết định bắt đầu
tập đi siêu thị cho quen. Sau một tuần lễ, cô quen mỗi ngày nói tiếng Anh, cùng
chung đụng với các người hầu rất vui vẻ.
Phương Nghị trở về lúc bữa tối, sớm hơn ngày thường hai tiếng, vừa vào cửa đã
phát hiện có chuyện gì không đúng lắm, đang thời gian làm việc mà không thấy
bóng dáng người hầu đâu, lại nghe được trong nhà bếp truyền đến tiếng cười đùa
của nhiều người. Anh đến gần nhà bếp nhìn, một đoàn người giúp việc vây quanh
Linh Nhi, cô đang nói rõ cách làm cá kho tàu.
“Tựa như như vậy, cá hai mặt tất cả cắt mấy đao, thêm muối, rượu yêm sau đó sát
bột.”
“Là ‘cắt cá’ không phải là ‘tách cá’, gọi ‘sát bột’ không gọi phải là ‘bôi bột’.”
Anh lưu loát sửa Anh văn của cô.
“Vậy sao? Cám ơn... Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh. Người hầu thấy ông chủ chẳng
biết từ lúc nào đã xuất hiện không khỏi kinh ngạc, tất cả mau mau tản ra trở
lại công việc của mình, không có ai nhìn ra Linh Nhi rất thất vọng.
“Em ở đây dạy bọn họ nấu ăn?”Anh thấy những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, chỉ
chờ cho vào nồi nấu thôi.
“Đúng vậy mà.” Phỏng đoán kế tiếp bảo đảm sẽ bị mắng, chỉ là ngoài dự đoán của
cô, Phương Nghị chẳng qua là tò mò kiểm tra món ăn trên bàn.
“Em mỗi ngày đều dạy cái này? Không nhìn ra em còn có tay nghề như thế.”
“Ở quê em các cô gái đều biết nấu ăn, nếu không sẽ bị người lớn chê cười không
ai thèm lấy.”
“Vậy sao?” Trong tươi cười có nhạo báng.
“Chuyện như vậy nha những người lớn lên ở thành phố như các anh sẽ không hiểu
đâu, em đoán anh từ nhỏ đến lớn đều ăn là sơn trân hải vị, mấy món ăn gia đình
bình dân này sẽ không có trên bàn ăn của các anh!” Hách Linh Nhi có chút giận
dỗi chế nhạo nói.
Nghe được trong giọng nói của cô có chút giễu cợt, chỉ là anh cũng không thèm
để ý.
“Anh văn của em tiến bộ rất nhiều.”
“Nhàm chán! Chỉ là tìm chút chuyện để làm, học Anh văn là tiêu khiển tốt nhất.”
“Như thế này em cũng sẽ không kêu nhàm chán, hiện tại nhanh đi trang điểm thay
đồ mà đi tham gia ‘dạ tiệc’với tôi.” Dự đoán sẽ thấy vẻ mặt vui mừng của cô.
“Dạ tiệc? Em?”
“Không sai, em hiện tại là bạn gái tôi, nhanh đem mùi dầu mỡ trên người em tẩy
sạch đi.”
Dự dạ tiệc chính là – công bố với mọi người cô là tình nhân của anh? Cô
một chút cũng không muốn, tâm tình phúc chốc liền chìm xuống.
“Thế nhưng đồ ăn làm sao bây giờ? Người ta mới làm đến một nửa...” Cô muốn tìm
lý do để từ chối.
“Người giúp việc sẽ xử lý, đừng nói với tôi em tình nguyện ở tại nhà bếp mà
không nguyện cùng tôi tham gia dạ tiệc.” Sắc mặt anh trầm xuống, bởi vì trên
mặt cô là viết như vậy.
“Em rất vinh hạnh có thể cùng anh tham gia dạ tiệc –”Không muốn chọc giận anh,
nhưng à...
“Nói dối! Trẻ con còn giả bộ tốt hơn em!” Không nói lời gì kéo cô đi, người phụ
nữ này thật không dễ thương! Ngồi ở bên trong limousine trên đường đi chỗ dạ
tiệc, Hách Linh Nhi tim vẫn đập thình thịch. Yến hội đều là hoạt động dành cho
giới thượng lưu, cô là một cô gái nhà quê sao có thể hợp với nơi đó? Vạn nhất
thất thố chẳng phải là mất hết thể diện sao!
Nhà thiết kế giúp cô ăn mặc diễm lệ, ăn mặc như vậy thật đúng là không quen mà!
Giày cao gót tới 6 cm! Nếu không cẩn thận ngã nhào nhất định làm trò cười!
“Em thật đẹp.” Phương Nghị say mê nhìn khuôn mặt cô đêm nay thật xinh đẹp bất
phàm, phụ nữ quả thật là động vật đa dạng, hơi trang điểm một chút sẽ
khiến đàn ông cảm thấy thật xinh đẹp.
“Mặc như vầy có hở hang quá không?” Cô bất an hỏi.
“Rất thích hợp với em.”
Bị ánh mắt không di chuyển của anh nhìn chằm chằm mà cảm giác không được tự
nhiên, làm hại hai gò má cô một hồi nóng rang, vội vàng rời ánh mắt đi, giận
mình không tốt xấu. Biết rõ anh là người đàn ông không muốn kết hôn, nhiều lời
ngon tiếng ngọt cũng không thể xóa bỏ đi sự thật này, cô lại còn đối với anh ôm
hi vọng. Không được! Không được! Cô tuyệt đối không thể yêu anh. Hách Linh Nhi
cảm thấy bản thân có khả năng bị rơi vào nguy hiểm! Không nên có tình cảm, cô
kéo một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, đập vào mi mắt đều là cảnh phố muôn màu
muôn vẻ.
Xe chạy nhanh đến cửa
phòng khách dừng lại, có chuyên gia mở cửa xe chào đón họ. Hách Linh Nhi nhất
thời bị kiến trúc hoa lệ bên ngoài làm chấn động, sau khi đi vào phòng khách,
lại vì ánh sáng tỏa ra bốn phía, ánh sáng từ trang sức chói mắt nhất thời làm
choáng váng, nếu không phải bám chặt vào cánh tay Phương Nghị, sợ rằng sẽ nhũn
chân mà ngã ngay xuống.
Phương Nghị cảm nhận được thân thể cô truyền tới căng thẳng cùng run rẩy, ôm cô
đi vào giữa đại sảnh. Tối nay anh là một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn,
ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng bảo vệ, yêu thương nhìn nhìn cô gái yếu đuối trong
ngực.
“Đi theo tôi, em sẽ không sao.”
“Em...” Cô lóe lên ánh mắt cầu cứu, có chút lộ ra