
gười đẹp trong ngực, biết được chất cồn trong rượu đã phát huy
tác dụng với cô.
“Có thích uống hay không?”
“Thích.” Cô vui vẻ gật đầu.
“Thích nước Mỹ không?”
“Thích! Em sau này sẽ còn đến đây nha.”
Ừm, rất tốt! Lời cô ấy nói bây giờ đều là sự thật, có thể hỏi vào vấn đề chính
rồi.
“Em sẽ về lại Đài Loan sao?” ngữ khí nhu hoà, dụ ra lời của cô.
“Đúng nha, em muốn ngồi trên máy bay – trở về!” Cô vui vẻ giang hai cánh tay
làm cái cánh.
“Em muốn rời đi tôi?”
“Phải! Càng xa càng tốt!” Ra sức gật đầu. Lửa giận lại lần nữa nhóm lên, nhưng anh
nhịn xuống.
“Tại sao? Em không muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi sao?”
“Muốn nha. Nhưng là anh sẽ bỏ em, không bằng dứt khoát rời đi trước.”
Oh? Hóa ra là cô sợ bị anh bỏ, tâm tình anh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
“Nếu như tôi không bỏ em thì sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong sáng bị phủ một lớp sương mù mà nhìn qua
nhìn lại anh, mới cười lộ ra hai núm đồng tiền mê người rồi lại thoáng chốc
ngừng lại. “Em vẫn muốn đi!”
“Cái gì?” Anh cũng phát bực rồi, người phụ nữ này trả lời không hiểu gì cả! Bởi
vì rượu cồn quấy phá, bình thường những lời cô không dám nói trong lòng đều
toàn bộ nói ra.
“Bởi vì em chán ghét sự ngang ngược càn rỡ của anh, lúc nào cũng tuỳ hứng, cố
tình gây sự, bệnh tâm thần.”
“EM nói cái gì?” Người phụ nữ này dám phê bình anh như vậy, những chữ này anh
đều là dùng mắng những người phụ nữ khác, không thể nghĩ đường đường là một
người đàn ông cực kì có giá trị trên thế giới như anh, ngược lại bị lên án
những tội này! Nhiều vậy sao?
“Mặt khác, em còn rất ghét anh... Dùng chuyện không giống nhau, ghét sự đùa
giỡn của anh, luôn để cho em vô lực chống đỡ. “ một cảm giác chua xót chạy
thẳng lên não, nước mắt nhỏ giọt to như hạt đậu, cô cứ một đứa trẻ mà chôn ở
trong lòng ngực của anh khóc lớn.
“Tại sao khóc?” Sợ nước mắt của cô, ôm vào trong ngực trấn an, tức giận dù lớn
mấy cũng bị nước mắt cô cuốn trôi đi.
“Em muốn rời đi anh!” Cô đánh anh.
“Không được!”
“Vì cái gì không được? Em muốn trở lại Đài Loan!”
Chưa bao giờ thấy cô thương tâm như thế, mặc dù đau lòng khi cô khóc, nhưng anh
thật sự không muốn thả cô đi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh muốn một người
phụ nữ như vậy, hơn nữa không thể không cần, mặc dù tương lai cô ấ sẽ hận anh,
anh cũng tuyệt đối không thả cô ấy đi!
Tâm ý đã quyết, anh không ngừng an ủi cô, dùng miệng khóa lại môi hồng đang
khóc, kèm theo nén lại sự nức nở của cô, “Đừng khóc, em muốn đi tôi sẽ cho em
đi.”
“Thật sao?”
“Nhưng là em phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi mới có thể cho em trở lại Đài
Loan.”
“Được.” Cô nở ra một nụ cười.
Phương Nghị cầm lấy chai rượu uống xong một ngụm, nâng lên hai má đỏ vì rượu
của cô, nhìn khuôn mặt cô đỏ hồng ngây thơ, tròng mắt của anh thay đổi, từ bên
tủ ở cạnh giường lấy ra một phần tài liệu để trước mặt cô.
“Ký tên vô đây, em có thể trở lại Đài Loan.”
“Đây là cái gì?”
“Giấy hủy bỏ, bỏ đi hợp đồng của hai ta, ngoan, ký tên ở chỗ này.” Dùng âm
thanh trầm thấp từ tính mà mê hoặc cô ký vào hợp đồng một năm và tờ “hôn thú”.
Vì mê mang mà cô ngoan ngoãn làm theo, mơ hồ mà ký tên của mình.
“Bé ngoan!” Cầm văn kiện để qua một bên, anh bắt đầu cởi xuống áo ngủ của cô,
mục đích được thực hiện kế tiếp là dục vọng của cô.
“Em có thể trở lại Đài Loan rồi!”
“Không sai.”
“Anh không thể gạt em.”
“Không lừa em.” Mới là lạ!
“Hóa ra anh cũng có lúc biết phân rõ phải trái, em còn nghĩ rằng anh lúc nào
cũng bá đạo!”
“Tôi thật sự luôn như vậy, nhất là đối với em.” cởi xuống món đồ cuối cùng là
quần lót của cô.
“Em từ nay về sau sẽ nhớ về anh.”
“Em cả đời đều không được quên tôi.”
Lúc này anh mới phát hiện, giống như cô ấy nói, anh thật sự rất có tâm cơ, thủ
đoạn không đủ ngay thẳng, nhưng anh không muốn mất đi cô ấy, rốt cuộc chỉ có
thể dùng gian trá mà thôi, Linh Nhi không hề nghĩ là Phương Nghị sẽ chuốt cô
uống say, thừa dịp cô say rượu mê mang mà làm cô ký vào” hợp đồng cả đời “.
Bỏ chăn bông xuống không nói một lời, da thịt xích loã của hai người dán chặt
vào nhau, còn lại chỉ là những lời lẩm bẩm yêu thương say đắm, ở trong mùa đông
rét lạnh này mà sưởi ấm lòng nhau.
Cuối cùng cũng đã tới
ngày cuối, Hách Linh Nhi ngồi ở mép giường xuất thần nhìn hành lý, nhớ lại từng
ly từng tý chuyện nửa năm nay ở cùng với Phương Nghị, lúc chia tay này, lòng cô
rõ ràng tràn đầy sầu não. Đêm nay cô sẽ nói với anh chuyện về lại Đài Loan, anh
sẽ có phản ứng gì đây?
Vừa rồi người hầu đến thông báo, Phương Nghị gọi điện kêu cô thay đồ, chờ anh
đi làm về chở cô đi ra ngoài. Có lẽ cô nên thừa dịp này mà nói với anh ấy
chuyện về Đài Loan, cũng cảm ơn anh nửa năm qua đã chăm sóc cô.
Đêm nay cô mặc một bộ váy dài cùng với áo khoác màu trắng, đây là đồ Phương
Nghị chọn cho cô, nói bộ này hợp với làn da trắng hồng của cô, từ mũ, khăn
quàng, đến giày cao gót, toàn bộ là do chính tay anh ấy chọn.
Đến thời gian đã hẹn, Phương Nghị chở cô đến nhà hàng năm sao, lúc dùng cơm
Hách Linh Nhi không được tự nhiên mà nhìn đông nhìn tây, bọn họ dùng cơm ở
phòng chuyên dùng