
.
"Bởi vì thang
máy đột nhiên mắc kẹt, tất cả thiết bị truyền tin gián đoạn toàn bộ, bây giờ điện thoại cầu cứu trong thang máy cũng không gọi được, lại càng
không cần nói đến video giám sát, nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang sửa chữa, hẳn là rất nhanh thì sẽ biết được tình huống bên trong." Đang nói, một nhân viên cứu hỏa dẫn hai người phụ nữ đi tới, "Đội
trưởng, hai vị tiểu thư này biết đôi điều về tình hình."
"A, vậy
tiểu thư, mời các cô nói một chút về những điều các cô biết về tình
hình." Đội trưởng kia sau khi đã kết thúc cuộc trò chuyện cùng Cận Thế
Phong, xoay người, hỏi hai người phụ nữ kia.
"Tôi nhìn thấy một
người phụ nữ, dẫn một đứa bé đi vào thang máy, đáng nhẽ tôi cũng muốn đi vào, nhưng lại không kịp." Một người con gái trong đó nói.
Một người phụ nữ cùng một đứa bé, Cận Thế Phong thở phào, vậy hẳn không phải là Lam Lam.
Đang nói, bên kia lại có một nhân viên cứu hỏa đến báo cáo, nói, "Video giám sát bên ngoài thang máy đã sửa được rồi, có thể nhìn thấy người vào
thang máy, nhưng mà đến bây giờ bên trong thang máy vẫn chưa sửa được."
Cận Thế Phong cùng đội trưởng kia cùng nhau đi tới phòng an ninh, nhìn
video giám sát phát trên máy tính, bác Trương kinh hoảng nói, "Thiếu
gia, là tiểu thư Tiểu Lam, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?"
Cận Thế Phong miễn cưỡng nói, "Bác Trương, không nên gấp gáp, nói không
chừng Lam Lam đã ra khỏi thang máy rồi." Là an ủi bác Trương, cũng là an ủi chính hắn.
Nhưng mà chút hy vọng nhỏ nhoi có vẻ không có sức an ủi bản thân này của Cận Thế Phong rất nhanh đã bị phá vỡ.
"Chưa, bọn họ chưa đi ra." Một người phụ nữ khác nói. "Tôi chờ thang máy đi
lên ở tầng 20, trước khi nó bị kẹt lại, đều chưa từng dừng lại."
Một cơn choáng váng mạnh mẽ ập vào Cận Thế Phong, hiện tại, hắn đã không
còn đủ sức lực an ủi bác Trương bên cạnh nữa, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Chậm rãi, Cận Thế Phong xoay người, nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh, nói, "Xin anh
nhất định phải nghĩ biện pháp đưa họ ra ngoài, người đang bị mắc kẹt ở
bên trong là người yêu của tôi."
Đội trưởng phòng cháy chữa chữa
cháy kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong, ánh nhìn cầu xin trong mắt của Cận
Thế Phong khiến tim anh ta không khỏi run lên, anh ta chậm rãi gật đầu,
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Dựa vào cửa thang máy tầng 20, ánh mắt Cận Thế Phong rất mơ màng, Lam Lam đang ở bên trong,
cách mình gần như thế, nhưng phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quật cường đó của nàng, hắn từng nói thích nàng cách đây
không lâu, từng nói sẽ không để nàng chịu chút thương tổn nào, vậy mà
...
Cận Thế Phong dựa vào cửa thang máy, trong người không có một chút hơi sức nào.
Lam Lam, không phải em nói em thích anh, mãi mãi không rời xa anh sao? Hiện tại anh đang ở đây mà! Em ra đi, em ra đây đi có được hay không? Cận
Thế Phong kích động đập vào cánh cửa thang máy đóng chặt một cái, phát
ra một tiếng vang thình thịch bị bóp nghẹt, tựa như quất vào trong lòng
hắn, bàn tay vô lực lại rơi xuống, anh rất vô dụng, hiện tại em ở ngay
bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể nào cứu em ra...
Bên trong thang máy, có hai thân ảnh cô đơn, một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau.
"Cô ơi, chúng ta vẫn có thể ra ngoài chứ? Cháu sợ..." Cô bé kia dựa sát vào bên cạnh Yên Lam thầm thì nói.
"Sẽ chứ, sau khi người ta phát hiện chúng ta bị nhốt ở trong thang máy,
nhất định sẽ tìm người đến cứu, vì vậy, chúng ta chỉ cần chờ ở đây đợi
cứu viện là được rồi." Yên Lam nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dỗ dành ở bên tai nó, nói. "Nói cho cô, cháu tên là gì, có được hay không?" Để thu hút
lực chú ý của cô bé, Yên Lam ôn nhu hỏi.
"Cháu, cháu là Bảo Bảo, papa nói cháu là bảo bối của nhà chúng cháu." Cô bé kiêu ngạo đáp, lập tức đánh một cái ngáp.
Yên Lam thương yêu luyến tiếc nhìn cô bé một cái, "Bảo Bảo, cháu mệt thì
dựa vào người cô ngủ một lát đi, chờ đến khi có người tới cứu chúng ta,
cô sẽ đánh thức cháu."
"Không, cháu muốn thức cùng cô, nếu không, cô sẽ rất cô đơn." Bảo Bảo bướng bỉnh nói.
Yên Lam cười cười, "Bảo Bảo thật hiểu chuyện."
Đúng lúc này, một tiếng vang "Thình thịch" bị bóp nghẹt truyền đến, Yên Lam
nhíu mày, không biết đã có người phát hiện ra mình bị nhốt bên trong
thang máy hay chưa?
Dươi ánh sáng ảm đạm trong thang máy, hai
bóng dáng một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau, cuộn mình ở một góc
trong thang máy, họ không nói thêm gì nữa, có lẽ đều là đang chờ đợi cứu viện đến. "Cận tiên sinh," đội trưởng phòng cháy chữa cháy đi về phía Cận Thế Phong,
hắn đứng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy.
"Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng," Cận Thế Phong chăm chú lắng nghe anh ta giải
thích, "Thang máy bị kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hơn nữa dây cáp đã
đứt mất một nửa, hiện tại thì chỉ còn lại chưa đến phân nửa dây cáp còn
đang giữ lại buồng thang máy này, nếu như chưa đến phân nửa này cũng đứt gãy, thang máy liền..." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp
nữa.
Cận Thế Phong có thể tưở