
đều là hạnh phúc, Yên Lam thâm tình nhìn Cận Thế Phong, lặng lẽ hôn lên gương mặt của hắn.
Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy, Cận Thế Phong chậm rãi
mở mắt, cười nói, "Xem anh bắt được gì đây? Một tiểu tặc xinh đẹp, mới
sáng sớm em đã lén trộm mất môi anh, trái tim anh." Ánh mắt Cận Thế
Phong dần dần chuyển sang nồng nàn.
"Anh nói bậy, mới là không
phải," Yên Lam nói cãi lại "Em đang hôn đánh thức một hoàng tử anh tuấn
nha! Người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, mà anh là hoàng tử đó, vậy em chính là công chúa xinh đẹp rồi."
"Có đúng không?" Cận Thế Phong chớp mi nhìn Yên Lam.
"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào anh không bị nụ hôn của em đánh thức sao?" Yên Lam cười hì hì, nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Em nói cái gì cũng đều đúng hết, vậy công chúa thân yêu,
chúng ta có phải nên thức dậy rồi hay không! Đến giờ đi làm rồi kìa!"
Cận Thế Phong sủng nịnh nói.
"Uhm, được, nên thức dậy rồi." Yên
Lam gật đầu nói. Nói xong, liền đứng dậy đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó tự mình chọn cho mình một bộ quần áo, sau đó lại chọn cho Cận
Thế Phong một chiếc áo sơ mi cùng cravat.
"Bác Trương, chào buổi sáng!" Cận Thế Phong nắm tay Yên Lam bước xuống lầu.
Bác Trương mỉm cười nhìn bọn họ, tuy rằng không biết hai ngày trước bọn họ
đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tình cảm của bọn họ lại càng trở nên tốt
đẹp hơn, vì vậy mặc kệ là như thế nào, đó nhất định là việc tốt! "Thiếu
gia, Lam tiểu thư, hai người xuống rồi! Bữa sáng đã làm xong rồi, hai
người nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi làm nữa mà!"
"Vâng, được." Yên Lam đáp lời bác Trương, kéo Cận Thế Phong đi về phía phòng ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Cận Thế Phong lái xe như bay đến công ty, Yên Lam
ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Cận Thế Phong,
trong lòng tràn đầy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, "Chúng ta nhất định sẽ ở
bên nhau đúng không, Thế Phong." Nàng hỏi.
Cận Thế Phong quay đầu lại nhìn nàng, rất trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!" 'Duyệt Khải' là một khách sạn lớn rất có khí thế, có khu thư giãn giải trí tích hợp, cũng có nhà hàng sa hoa.
Yên Lam đi vào khách sạn 'Duyệt Khải', mang theo một cái túi xách rất đẹp
trong tay, có chút vui mừng lại có chút đắc ý. Hôm nay là ngày lễ tình
nhân 14 tháng 2, là lễ tình nhân đầu tiên sau khi nàng cùng Thế Phong ở
bên nhau, nàng muốn cho Thế Phong một niềm vui bất ngờ.
Nàng đã
thương lượng cùng bác Trương đâu ra đó, muốn bác Trương nói lại với Cận
Thế Phong, nàng chờ hắn ở 'Duyệt Khải', muốn cho hắn một niềm vui bất
ngờ.
Nàng đã đặt trước một bữa tối dưới ánh nến, trong bầu không
khí lãng mạn, nói với Thế Phong nàng yêu hắn, đồng thời trao tặng món
quà mình tự tay chuẩn bị, nhất định rất hạnh phúc.
"Oa" một tiếng, đang tưởng tượng, Yên Lam không cẩn thận va phải một vật gì đó, cúi đầu nhìn, hóa ra nàng va vào một cô bé.
"Xin lỗi nha! Cô bé, cô không phải cố ý, cháu có sao hay không?" Yên Lam vội vàng nâng cô bé dậy, hỏi han.
"Cháu muốn tìm mẹ," Cô bé kia mếu máo nói.
"Cháu đừng khóc mà! Cô đưa cháu đi tìm mẹ có được hay không? Mẹ cháu ở đâu nè?" Yên Lam dỗ dành nói.
"Mẹ, mẹ ở nhà hàng." Cô bé nghẹn ngào nói.
"Được, cô đưa cháu đi tìm mẹ, có được hay không, cháu đừng khóc nha!" Nói rồi, Yên Lam kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé đi về phía thang máy.
Thang máy tới, Yên Lam dẫn cô bé đi đến. Thang máy chậm rãi di chuyển lên cao, thang máy chỉ có hai người, có vẻ hơi trống trải.
Yên Lam xem giờ, nên báo cho Thế Phong biết, nàng lấy điện thoại ra, gọi
cho Thế Phong. Điện thoại di động rất nhanh đã kết nối được, "Thế Phong
à! Hôm nay, anh có muốn ra ngoài ăn tối không, chúng ta ra ngoài ăn
đi!... Hôm nay là lễ tình nhân mà! Chúng ta dùng một bữa tối lãng mạn
dưới ánh nến, được không?"
Lúc này, Cận Thế Phong đang trên đường về nhà, hắn nhận điện thoại, nghe giọng nói hưng phấn của Yên Lam, dần
dần có chút cảm giác hạnh phúc dâng lên trong tim. Tiếng nói của Yên Lam vẫn còn đang tiếp tục, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."
Đột nhiên, bên kia điện thoại di động truyền đến một tiếng nổ "Ầm ầm", Yên
Lam la lên một tiếng, rồi lại không nghe thấy tiếng nói của nàng nữa,
chỉ còn lại tiếng máy bận tút tút.
Sau mấy tiếng đó, Cận Thế
Phong đã ý thức được có điều bất thường, hắn lại gọi vào số điện thoại
của Yên Lam lần nữa, thế nhưng, đầu kia của điện thoại di động vẫn
truyền đến tiếng nói lạnh như băng kia, "Xin lỗi, số điện thoại quý
khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vòng phủ sóng! Vui lòng gọi lại sau."
Hết lần này đến lần khác, Cận Thế Phong liên tục gọi vào số điện thoại của
Yên Lam, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng nói hắn muốn
nghe nhất lúc này, tiếng nói của Yên Lam, dường như đã càng ngày càng xa cách hắn. Nỗi bất an trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Điều này làm
cho hắn nhớ tới lần bắt cóc kia.
Trong thang máy, Yên Lam đang trò chuyện cùng Cận Thế Phong, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."
Nói được một nửa, đột nhiên một tiếng nổ "Ầm ầm" làm gián đoạn, ngay sau đó thang máy dữ