
anh? Anh không buông, anh tuyệt đối
sẽ không buông tay! Em có nghe hay không? Em là của anh, anh sẽ không
nhường em cho người khác!" Cận Thế Phong quát lên bên tai nàng.
Yên Lam cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, không nói gì, cũng không động đậy nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Cận Thế Phong kéo Yên Lam ra khỏi PUB, ấn nàng lên xe, khởi động, hướng thẳng về nhà.
Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói một lời, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong
lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn,
những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi
trước....Uhm, được, cứ như vậy, bye." Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói lời nào, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế
Phong lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn
Viễn, những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước....
Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc
phải đi trước....Uhm, được, cứ như vậy, bye."
Sau khi về đến nhà, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam kéo vào phòng, họ cũng không ai mở đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối.
Sau một hồi trầm mặc, Yên Lam lên tiếng trước, "Thế Phong, cảm ơn anh thời
gian này đã chiếu cố em, em rất cảm kích mọi thứ anh làm vì em, nhưng,
xin anh để em ra đi được không? Anh hãy buông tha cho em đi, em đã thực
sự quá mệt mỏi, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi!"
Cận Thế
Phong không nói gì, chẳng thể nhìn ra hắn có biểu cảm gì trong bóng tối. Yên Lam tiếp tục nói "Yêu anh, quả là một chuyện rất thống khổ, anh có
biết hay không? Yêu anh, em đã trở nên rất mâu thuẫn! Em có thể cảm nhận được anh đối xử với em rất tốt, thậm chí còn tự cho rằng anh thật sự
thích em. Thế nhưng, kết cuộc, em nhận ra không phải như vậy. Mấy ngày
nay, em làm những việc này, đều là muốn khiến anh ghen, bởi vì anh từng
nói, anh không thích em ở cùng với người đàn ông khác, chỉ cần anh ghen, vậy chứng minh rằng anh thật sự yêu em. Nhưng mà, anh......Mấy ngày
nay, anh cũng chưa từng nói rằng anh yêu em. Mỗi khi em tưởng rằng anh
sẽ nói điều gì đó với em, anh lại xoay người đi nơi khác, không nói năng gì. Vì sao? Anh đã không thích em, nhưng lại không để em ra đi? Rốt
cuộc anh muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn em như thế nào! Phải thế nào
anh mới bằng lòng buông tha em?"
Yên Lam vừa nói vừa rơi nước
mắt, "Em thật sự không hiểu anh, nếu như anh chẳng qua chỉ xem em như
những người phụ nữ trước đây, em muốn nói xin lỗi, em không thể đáp ứng
cho anh. Rốt cuộc anh xem em là gì? Tình nhân, tình phụ, cũng là một
trong vô số những người phụ nữ của anh, có thể ngay cả như thế cũng
không phải, chỉ là một thứ sủng vật anh dùng tiền mua về để chơi đùa?
Vậy thì xin anh....Buông tha em, có được hay không, em vẫn còn có tự
tôn, em không muốn bị anh tùy ý thích mà đùa bỡn, hiện giờ em chỉ
muốn......Chỉ muốn rời khỏi nơi này." Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, Yên Lam nghẹn ngào nói xong, xoay người, bước ra ngoài.
Một, hai bước, ba bước....
Đúng lúc này, Cận Thế Phong thoáng chốc ôm chầm lấy Yên Lam từ phía sau,
ngăn cản nàng đang bỏ đi, cấp thiết nói "Lam Lam, xin lỗi, xin lỗi...
Anh biết, anh biết em làm như vậy tất cả đều vì muốn khiến anh nói câu
thích em. Anh cũng biết câu nói kia thật rất quan trọng! Nhưng, sau lần
nhìn thấy em cùng Tồn Viễn hợp xướng thâm tình, anh lại ghen tị, anh dĩ
nhiên không muốn em cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy, bởi vậy anh đã rất tức giận, anh to tiếng với em, nhưng những điều đó cũng không
phải chủ ý ban đầu của anh."
Cận Thế Phong nói tiếp "Anh cũng
muốn nói rằng anh thích em, nhưng, nhưng mà anh không dám nói, không
phải bởi vì anh không thích em, mà là anh sợ, anh sợ sau khi anh nói ra, em sẽ rời bỏ anh, anh sợ anh không phải là người mà em thích, anh không thể lại một lần nữa trải qua sự đả kích ấy. Năm năm trước sau lần bị
phản bội đó, anh không bao giờ..........tin tưởng vào tình yêu nữa,
không bao giờ....tin vào phụ nữ nữa, là em, là em đã khiến cho anh lại
lần nữa hiểu được tình yêu, vì vậy anh thật sự không thể mất em..."
Cận Thế Phong càng ôm xiết lấy Yên Lam, dường như lo sợ nàng đột nhiên tan
biến, "Lam Lam, anh thích em, thích em, em đừng rời xa anh, anh không
thể không có em." Chậm rãi xoay người Yên Lam lại, hắn hôn lên môi nàng, tiếp đó lại hôn lên những giọt nước mắt của nàng....
Yên Lam đầu tiên là sửng sốt, chậm chạp không phản ứng gì. Một lúc sau, nàng rốt
cuộc cũng có phản ứng, nàng rốt cuộc cũng nghe được hắn nói hắn thích
nàng, thì ra là nàng không nghĩ sai chút nào, hắn thực sự thích nàng...
Yên Lam vui mừng đến đỗi rơi nước mắt.
Sáng sớm hôm sau, Yên Lam
từ trong lồng ngực Cận Thế Phong tỉnh lại, xoay người nhìn thấy hắn đích thực đang bên cạnh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tối hôm qua hắn
thực sự đã tỏ tình với nàng, nàng thật là cao hứng mà!
Hiện tại tất cả