Old school Easter eggs.
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212653

Bình chọn: 8.5.00/10/1265 lượt.

dội rung lên một cái, ngừng lại, bởi vì thang máy lắc lư,

Yên Lam không đứng vững, "A" một tiếng, liền ngã nhoài trên mặt đất,

điện thoại di động cũng hung hăng đánh rơi trên mặt đất. Đồng thời lúc

này, đèn trong thang máy cũng cùng lúc tắt ngóm.

"Cô ơi, làm sao vậy? Tối quá, cháu sợ, cô ơi, cô ở đâu vậy?" Cô bé vào thang máy cùng yên Lam kêu lên.

"Không có vấn đề gì đâu, cô bé, đừng sợ. Cô ở đây." Nói rồi, Yên Lam vươn tay

ôm lấy cô bé, dỗ dành nói, "Thang máy chẳng qua là có một chút trục trặc nhỏ, một chút người ta sẽ có thể lập tức sửa xong, cháu không cần phải

sợ nha!"

Đúng lúc này, đèn khẩn cấp của thang máy bật sáng, Yên

Lam vội vã nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, muốn gọi một

cuộc điện thoại cho Thế Phong, nhưng mà bất kể nàng tìm cách đi nữa,

điện thoại di động cũng đều không hề bật lên. "Chuyện gì xảy ra vậy nè!" Yên Lam vừa lẩm bẩm, vừa không ngừng ấn phím trên di động. Nhưng mà mặc kệ nàng thử như thế nào, điện thoại di động vẫn không có bất kỳ phản

ứng gì như cũ, trong lòng của nàng bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng càng

bực dọc lại càng không có cách gì với điện thoại di động.

Mà thang máy cũng lẳng lặng dừng lại nơi đó, không hề dịch chuyển một chút nào.

Trên mặt cô bé kia bắt đầu xuất hiện nét mặt sợ hãi, cô bé bắt đầu ý thức

được, có lẽ sự việc cũng không theo chiều hướng đơn giản như lời Yên Lam nói vậy.

Bên trong chiếc thang máy trơ trọi, không một sự trợ

giúp này, hai người họ tựa như bị nhốt trong núi sâu, hai mắt mờ mịt,

lại cũng không nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào.

"Bác Trương, bác Trương." Cận Thế Phong gấp gáp gọi, chạy ào vào cửa chính, giọng nói lo lắng hỏi, "Lam Lam đâu? Lam Lam ở đâu?"

Bác Trương mang theo vẻ mặt tươi cười, đi ra từ nhà bếp, "Thiếu gia, cậu đã trở về. Tiểu Lam tiểu thư nói, hôm nay là lễ tình nhân, cô ấy muốn cho

cậu một niềm vui bất ngờ a! Ha ha ~~~ "

"Lam Lam đã đi đâu?" Tốc độ nói cực nhanh của Cận Thế Phong, chứng tỏ lúc này trong lòng hắn lo lắng biết bao.

"Việc này không thể nói cho cậu a! Tiểu Lam tiểu thư nói đó là một bí mật, cô ấy muốn chính miệng nói với cậu!" Bác Trương nói.

Cận Thế Phong cũng không nhịn được nữa, xông lên phía trước, nắm lấy bả vai bác Trương, hoảng loạn quát lên, "Bác Trương, bác mau mau nói cho cháu

biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

Bác Trương bị hành động điên cuồng của Cận Thế Phong dọa, bà dè dặt nhìn hắn, "Thiếu gia, cậu làm sao vậy?"

"Lam Lam, vừa nãy mới nói chuyện điện thoại với cháu, nhưng mà nói được một

nửa lại đột nhiên ngắt máy, điện thoại di động của cô ấy thì cũng không

gọi được nữa, cháu lo lắng sẽ xảy ra chuyện tình gì..." Cận Thế Phong

nói. "Bác nhanh nói cho cháu biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

"Cậu nói cái gì? Thiếu gia," Bác Trương hoảng sợ nhìn Cận Thế Phong, "Cậu là nói Tiểu Lam tiểu thư có thể sẽ có nguy hiểm? Cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đã đặt bữa ở 'Duyệt Khải', hơn nữa, cô ấy cũng đã ra khỏi nhà rất

sớm, bây giờ hẳn là đến rồi." Bác Trương nhanh chóng mang mọi thông tin

biết được nói hết toàn bộ với Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong mạnh

mẽ buông bàn tay đang siết chặt, liền xoay người chạy ra cửa, bác Trương cũng chạy theo ra ngoài, "Thiếu gia, tôi và cậu cùng đi." Lên xe, Cận

Thế Phong dùng tốc độ nhanh nhất phóng về hướng khách sạn 'Duyệt Khải'. Dọc theo đường đi, Cận Thế Phong phóng xe đi rất nhanh, liên tục vượt

mấy cái đèn đỏ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không chú ý tới những điều

đó... Nhất định là Lam Lam đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không, nàng nhất định sẽ gọi điện lại cho hắn. Coi như là điện thoại công cộng, nàng

cũng sẽ gọi tới. Bởi vì nàng biết, mình sẽ lo lắng. Thế nhưng, bây giờ

lại...Cận Thế Phong không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn có một loại cảm

giác, nếu như hắn không đuổi theo, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Lam Lam. Hắn

cảm giác được hơi thở của nàng, dáng vẻ tươi cười của nàng cũng càng xa

rời mình, trong lòng rối rắm khiến cho hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Ô tô phóng như bay ở trên đường, tựa như mọi thứ xung quanh đã không còn

tồn tại nữa, hắn một lòng chỉ muốn chạy tới chỗ Yên Lam, bởi vì Lam Lam

cần hắn.

Chiếc xe cứu hỏa đỗ trước cửa khách sạn 'Duyệt Khải' như kim châm xuyên qua kính mắt Cận Thế Phong, hình ảnh những đội viên cứu

hỏa đồng phục đỏ trực tiếp đập vào đôi mắt kinh hoảng của hắn cùng bác

Trương.

"Thiếu gia, đây là..." Bác Trương lo lắng hỏi.

"Bác Trương, trước tiên đừng hoảng sợ, chúng ta vào xem sao, có lẽ Lam Lam

không có chuyện gì đâu." Cận Thế Phong an ủi bác Trương, nhưng mà liền

ngay cả chính hắn cũng không tin vào những lời mình nói.

Đi vào

đại sảnh khách sạn, Cận Thế Phong trông thấy có một người đang chỉ huy,

liền bước đến phía trước, hỏi, "Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, ở đây

xảy ra chuyện gì?"

Người kia nhìn Cận Thế Phong một chút, nói,

"Có một cái thang máy kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hiện giờ vẫn chưa

xác định được có người trên thang máy hay không."

"Không phải

trong khách sạn có video giám sát sao? Hẳn là có thể xem được tình hình

trong thang máy chứ?" Cận Thế Phong tiếp tục hỏi