
tiếng.
“Sao thế?” - Quản Đồnglo lắng hỏi.
“Anh nhìn kìa, kia chẳngphải là tiến sỹ Mạnh, chồng của sư tỷ hay sao?” – Cố Tiểu Ảnh giơ tay chỉ choQuản Đồng: “Cái người đứng dựa
vào cửa sổ đấy.”
“Ừ, có
vẻ thế” - QuảnĐồng cũng mới chỉ gặp Mạnh Húc có một lần, nên chẳng nhớ
rõ lắm – “Vậy người ngồiđối diện anh ta là sư tỷ của em hả?”
“Không phải đâu.” –Ánh mắt Cố Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ranh mãnh,
“Nhìn cô gái kia xem, tuổi trẻ quả làluôn tươi đẹp thật là đáng ngưỡng
mộ quá đi mất, còn nhìn em này, đúng là gáicó chồng, da dẻ đã sắp lão
hóa cả rồi, xấu hổ chết đi được.”
“Em rốt cục có địnhvào không thế hả?” - Quản Đồng hết cả nhẫn nại – “Em mà không vào là không cònchỗ ngồi đâu đấy.”
“Từ từ, đợi em nhìnđã!” – Cố Tiểu Ảnh núp sau người Quản
Đồng, tò mò chăm chú quan sát bàn của MạnhHúc, nói nhỏ: “Anh à, anh nói
xem, không phải là Mạnh Húc đang ngoại tình đấychứ? Vợ anh ta thì đang
khổ sở mang thai ở nhà, thế mà anh ta lại ở đây ăn đồTây với một cô gái
hết sức xinh đẹp, rốt cục chuyện này là thế nào?”
“Cố Tiểu Ảnh, em đãviết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi
đấy biết không!” – Quản Đồng dở khóc dởcười, “từ sau đừng có mà viết mấy cái thứ linh tinh đó nữa, nếu không cứ viếtnhiều quá thì lại hỏng hết
cả đầu óc đấy.”
“Anh mới
là người lảmnhảm linh tinh ý!” – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt hung dữ: “Đây là
trực giác của phụ nữ,anh có hiểu không hả? Anh nhìn họ đi kìa, chẳng
phải là rất tình cảm hay sao?”
Quản Đồng đưa mắtnhìn theo ánh nhìn của Tiểu Ảnh thì đúng lúc
nhìn thấy hai người đang nói cườivui vẻ, Mạnh Húc vẫn khí thế phong độ,
nho nhã đứng đắn, còn cô gái ngồi đối diệnkia thì xinh đẹp rạng rỡ, quả
là một đôi trai tài gái sắc, một đôi kim đồng ngọcnữ đáng ngưỡng mộ.
Rồi anh quay đầu lạinhưng vẫn thấy vợ cứ nấp sau người mình
mà ló đầu ra nhìn, thì cảm thấy vô cùngbất lực: “Em có định vào không
đấy?”
“Anh trật tự đi, đừngcó sốt ruột, đứng im đó che cho em.” – Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp tục quan sát.
Quản Đồng chẳng còncách nào, bèn túm lấy Tiểu Ảnh kéo ra bên
cạnh mình: “Đừng có mà lén lút thậmthụt như thế, ai không biết lại tưởng em có vấn đề đấy. Em không đói nhưng anhthì đói sắp xỉu rồi này.”
Không ngờ Cố Tiểu Ảnhlại đột nhiên kéo Quản Đồng lại, chuyển
hướng quay người ra phía sau: “Đi thôi,chúng ta đi nhà hàng khác.”
“Cố Tiểu Ảnh, em thựcsự bị trúng độc đấy à!” – Quản Đồng
không còn nhẫn nhịn nổi nữa, vừa đi theo TiểuẢnh vừa cằn nhằn: “Bọn họ
nếu thực sự có một mối quan hệ bất chính như thế thìlẽ nào lại tới một
nơi giữa chốn đông người như thế này để ăn cơ chứ? Lẽ nào bọnhọ không
biết là năm mới sắp đến thế này mà công khai quan hệ như thế kia, thìthế nào cũng sẽ gặp phải rất nhiều người quen sao!”
“Ừ nhỉ!” – Cố Tiểu Ảnhbỗng sững lại, dừng bước, quay đầu lại nhìn Quản Đồng: “Anh nói thế quả cũng cólý.”
“Bà xã à, anh chịuthua em rồi đó, em hãy để cho anh được ăn
cơm tử tế đi, lượn lờ cả một ngày thếnày, chân anh sắp gãy đến nơi rồi.” – Quản Đồng mặt mày ủ rũ, thiểu não.
“Được rồi mà, chẳngphải chúng mình đang đi ăn sao.” – Cố Tiểu Ảnh đưa mắt quan sát xung quanh rồichỉ tay: “Ăn ở đó đi.”
Quản Đồng vội vã nhìntheo hướng chỉ của Tiểu Ảnh, chợt trái tim tan nát.
KFC!
Trên đường tới quánKFC, Quản Đồng đau khổ nghĩ: đúng là sự
khác biệt giữa hai thế hệ, quả thực làsự khác biệt rõ ràng giữa hai thế
hệ.
(2) Buổi tối, khi hai ngườiđang ngồi trên ghế sôfa xem ti vi
trong phòng khách, Quản Đồng mới chợt nhớ racất tiếng hỏi Cố Tiểu Ảnh:
“Thế em định mặc quần áo gì đón tết đấy? Ở quê anhkhông có lò sưởi đâu
nhé, thể nào cũng sẽ rất lạnh đấy.”
Cố Tiểu Ảnh nhìn QuảnĐồng thở dài: “Em sẽ mặc cái áo lông dày nhất của em.”
Quản Đồng gật đầu: “Ừ.Em nhớ mặc cái gì dày một chút, để tránh bị cảm
Một hồi lâu Cố Tiểu Ảnhkhông nói một câu nào, chỉ chăm chú
dán mắt nhìn màn ảnh ti vi, mãi lâu sau mớihỏi lại: “Quản Đồng, anh đã
đọc “Thời đại kết hôn mới” chưa?”
Quản Đồng lập tức cósuy nghĩ: đây chính là nhược điểm của việc lấy một người vợ thích đọc tiểu thuyếtđây mà, chẳng cần đoán cũng biết
được là Cố Tiểu Ảnh, cố ấy đang tức cảnh màsinh tình đó.
Cố Tiểu Ảnh nhìn QuảnĐồng: “Em chợt nhớ ra đoạn mở đầu của
cuốn sách đó là: một người vợ chuẩn bịtheo chồng về quê ăn tết thì phát
hiện ra là có mang. Thế là cô ta mới báo vớichồng cô ấy là không muốn về quê nữa, nhưng người chồng lại khăng khăng không đồngý, nên người vợ
chẳng còn cách nào khác đành phải cứ thế mà theo chồng về quê.Cả chặng
đường thì gập ghềnh khó đi, về đến nhà chồng lại phải lo toan
nhiềuchuyện, đã thế còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, kết quả là đã bị đẻ non đấy...”
Cố Tiểu Ảnh
càng nóicàng thấy lòng vô cùng đau xót, cuối cùng không nhịn được mà sụt sịt khóc: “Xuixẻo nhất là nhân vật nữ đó tên là Cố Tiểu Tây, làm thế
nào bây giờ hả anh? Têncô ấy giống tên em như vậy, chắc chắn đây là
duyên mệnh rồi. Anh nói xem, lẽnào sau này cuộc đời em cũng sẽ như thế?”
Nghe xong Quản Đồngthật muốn khóc mà không khóc nổi. Đây là
lần đầu tiên anh cảm thấy ghét mấy tácgiả viết những tác phẩm này đến
tận chân răng, mặc dù chính anh cũng