
đại học,thi đỗ thạc sĩ.
Tuy thế, bảy năm đó vớianh lại càng thêm gian khổ: anh luôn
kiêm nhiệm, lên lớp học cho sinh viên đạihọc, làm gia sư cho học sinh
trung học, làm bảng câu hỏi điều tra cho công tyđiện khí… Dường như chưa bao giờ anh có nghỉ hè hay nghỉ đông, những lúc khókhăn, đến quần áo
mặc trên người cũng là do bạn bè quyên góp. Tuy thế, anh chưabao giờ tự
ti, anh vẫn chăm chỉ học tập, viết luận văn, rồi tốt nghiệp xuất sắccấp
Tỉnh, thi đỗ vào văn phòng Tỉnh ủy. Chỉ có điều anh không ngờ, lúc cuộc
sốngbắt đầu thuận buồm xuôi gió, thì người bạn gái đã yêu nhau ba năm
lại nói lờichia tay.
Lúc
đó, người thanhniên từ trước đến nay luôn tự tin dường như bị sự tự ti
như một làn sóng tràolên đánh ngã. Tuy anh có thể trả lời mẹ Tưởng Mạn
Ngọc một cách tự tin, đườnghoàng, nhưng trong lòng thì không cách nào
gạt bỏ được sự sợ hãi, nỗi cô đơn,buồn bã… Lần đầu tiên anh phát hiện
ra, mình có sự thiếu hụt cực lớn như vậy,dù mình có cố gắng đến đâu đi
chăng nữa, cũng không có cách nào khỏa lấp được sựthiếu hụt đó
Vì thế, thực sự QuảnĐồng phải mất rất lâu mới có thể ngẩng
đầu lên từ sự tuyệt vọng cùng cực của nhữngngày tháng đó, rồi dành cho
mình một cuộc sống mới bằng sự nỗ lực mà người kháckhó lòng tưởng tượng
ra được, và tạo dựng được sự tự tin trong công việc, hàn gắnlại lòng tự
tôn đã vỡ tan dưới đất.
Cuộc sống như vậy,không chỉ Cố Tiểu Ảnh là nguời thành thị, mà thậm chí
cả chúng ta là những ngườixem cuốn sách này, đã từng trải qua?
Cố Tiểu Ảnh cảm động.
Đây là lần đầu tiêncô được nghe câu chuyện xót xa này, cũng
là lần đầu tiên cô hiều về con ngườiQuản Đồng… dường như cũng từ lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã biết, sở dĩ cô yêu ngườicon trai này, chính là vì anh
bước ra từ cuộc sống đó, vì ở con người anh có sựlương thiện, rộng
lượng, kiên định, phấn đấu, khoan dung, tích cực mà năm thángđã dành
tặng. Những thứ đó, trong mắt Cố Tiểu Ảnh, là những phẩm chất vô
cùngquan trọng.
Thực ra,
những năm vừaqua, không phải cô không được các chàng trai thành phố theo đuổi, ngược lạikhông phải chỉ có một chàng trai tài giỏi từng gửi thư
tình cho cô, hay thể hiệntình cảm ra mặt với cô. Thế nhưng cô không
thích cái sự nổi trội thái quá củaanh chàng A, hay sự không có chí tiến
thủ của anh chàng B, sự tiêu tiền quá mứccủa anh chàng C, sự trăng hoa
của anh chàng D… Ở những anh chàng đó luôn có mộtsự thiếu hụt rất lớn,
khiến cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.
Nhưng với Quản Đồng,ngoài gia đình bần cùng, tất cả đều đáp
ứng được yêu cầu bạn đời của Cố Tiểu Ảnh:anh xuất thân từ nông thôn,
nhưng không hề keo kiệt; anh lớn lên vất vả, nhưngkhông hề than phiền;
anh không có niềm vui trong cuộc sống, không biết cách muahoa lấy lòng
vợ, nhưng luôn tận dụng những ngày được về sớm xuống siêu thị dướinhà
mua bánh sữa lạnh mà Cố Tiểu Ảnh thích ăn nhất; anh không thạo làm
việcnhà, dù nói bao nhiêu lần vẫn lúng ta lúng túng, nhưng anh vẫn luôn
cố gắng làmđược một số việc như rửa bát… thậm chí, anh cũng toàn tâm
toàn ý muốn cho bố mẹđược hưởng tuổi già sung sướng. Tuy thế, trước sự
mâu thuẫn giữa vợ và bố mẹ,anh vẫn có sự phân xử công bằng. Cố Tiểu Ảnh
không phải không biết, anh đã baonhiêu lần ngầm xin lỗi Cố Tiểu Ảnh, đã
bao nhiêu lần phải nhắc nhở Quản LợiMinh sau lưng Cố Tiểu Ảnh, rồi thỉnh thoảng lại thỏa hiệp giữa chuyện n chuyệnkia…
Đúng thế, Quản Đồngtuy không hoàn hảo, nhưng những thứ anh
thiếu, lại vừa may là những thứ mà CốTiểu Ảnh không mấy quan tâm, còn
những thứ anh có, lại chính là những thứ mà CốTiểu Ảnh cần. Hóa ra, con
người mà cuối cùng mình quyết định cùng nhau đi tiếp,cũng là con người
sẽ cùng mình nâng đỡ, trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, sốngcùng mình
đến đầu bạc răng long. Trong quãng thời gian đồng hành đó, họ chưa
chắclà người tốt nhất, giỏi giang nhất, nhưng chắc chắn họ là người
thích hợp nhấtvới mình.
Trong hôn nhân, khôngcó tốt nhất, chỉ có phù hợp nhất.
Lúc này, Cố Tiểu Ảnhthực sự đã hiểu.
Vì thế, sau này, CốTiểu Ảnh đã nói ra những lời đó, những lời mà Quản Đồng nghĩ, anh sẽ ghi nhớ suốtcuộc đời.
(11) Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhđã quay lại, nhìn Quản Đồng, nghiêm
nghị nói: “Quản Đồng, xin lỗi anh, năm vừaqua, em đã quá vô tâm… Những
ngày vừa qua em đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiệnra: Ngoài việc tính
cách em không tốt, còn vì từ trước đến nay cũng chưa từngthử bước chân
vào thế giới của anh… Em không muốn đi dự tiệc cùng anh, khôngcho anh
xem thời sự, cười cợt khi anh đọc báo Đảng… Em luôn tưởng rằng: chỉ
cầnem không ngăn cản anh làm những việc anh thích là được rồi; nhưng
bình tĩnh lạimới thấy, thực ra, em chưa từng tôn trọng sở thích, thói
quen, thậm chí cả sựnghiệp của anh”.
Quản Đồng hơi kinh ngạc,anh chẳng biết nên nói gì, chỉ ngẩn người nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cô thở dài: “Từ chuyệncủa chị Đoàn Phỉ, em mới biết, cái em
thích chưa chắc là cái anh thích, cái anhcho là đúng chưa chắc đã hợp
với em. Lâu dần, chúng ta đều biết: “Cái gì khôngthích thì đừng làm cho
người khác”, nhưng chúng ta lại quên đi mất, cái mìnhthích, cũng phải
cẩn thậ