Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323814

Bình chọn: 8.00/10/381 lượt.

i hết cả da gà.

Đang đờ đẫn thì nghethấy tiếng chuông cửa, ông Cố bà Cố đi

chợ về. Bà Cố vừa mở cửa, thấy Cố Tiểu Ảnhđứng thẫn thờ trong phòng

khác, giật mình vội hỏi: “Con sao thế, mệt ở đâu?”

“Con không sao”, CốTiểu Ảnh cười, vội đi vào phòng đọc, “Con chỉ đang nghĩ nên đọc quyển sách nàothôi”.

“Có thời gian thì nghỉngơi đi, đừng có suốt ngày đọc sách như thế”, ông Cố nhìn con gái thở dài, “Haygọi điện thoại cho Quản Đồng

cũng được, nó đi mà trong lòng còn bao nhiêu lo lắng…”

“Bố, bố đúng là nóinhiều hơn cả mẹ”. Cố Tiểu Ảnh cười.

Ông Cố trợn mắt nhìnCố Tiểu Ảnh, không nói nữa, theo bà Cố vào bếp thở phào, vội chui ngay vàophòng đọc.

Phòng đọc vẫn nhưxưa, ngăn nắp, vương chút mùi mực Tàu thoang thoảng. Những lúc Quản Đồng rảnh rỗi,ngoài xem những loại sách khô khan mà Cố Tiểu Ảnh có trợn mắt trợn mũi cũngkhông xem nổi, anh còn hay

luyện viết chữ. Tất nhìn thỉnh thoảng anh cũng chơicờ tướng, Cố Tiểu Ảnh chê bai nói sở thích của anh đi trước người bình thường đến30 năm. Có

lúc cô cũng lôi anh vào chơi trò Dance Mat, WII, nhưng thật tiếc, vềmặt

này, Quản Đồng vụng về, chân tay luống cuống chẳng ra làm sao.

Nhớ lại anh mồ hôi mồkê nhễ nhại, chân tay lung túng, Cố Tiểu Ảnh khẽ mỉm cười.

Xem ra cô vẫn còn yêuanh, dù không nói ra miệng, dù trước đó

không lâu vẫn còn rất tuyệt vọng, nhưngrốt cục anh vẫn là quan trọng

nhất trong cuộc đời cô. Hóa ra, bản chất của cuộcsống chính là ở mỗi con người đang sống thực tế, họ đều lý trí hơn các vai diễntrong tiểu

thuyết nhiều.

Trên bàn

viết có mộttờ giấy tuyên, xem ra Quản Đồng đi vội quá, không kịp cất. Cố Tiểu Ảnh khẽ thởdài, bước đến định thu dọn sách vở giúp anh.

Nhưng khi cô nhìn rõnội dung của bức thư họa, Cố Tiểu Ảnh bất giác sững người!

Cô hơi nghi ngờ chớpchớp mắt, thấy rõ vài con chữ ít ỏi, mà

không phải nhiều người biết đến, trên tờgiấy tuyên màu trắng.

Từng chữ, từng câunhư đâm vào tim cô: Minh nguyệt tả, thuphong lãnh, kim dạ cố nhân lai bất lai, giáo nhân lập tận ngô đông ảnh [1'>.

[1'> Là những câu thơtrong bài “Ngô đồng ảnh” (Bóng ngô đồng) của nhà thơ nổi tiếng đời đường – LỗNham – ND

“Trời ơi”, đột nhiêntim Cố Tiểu Ảnh như có một dòng máu nóng

trào qua, “Đồng Ảnh, có phải là Quản Đồngvới Cố Tiểu Ảnh không??

Vậy là, dù đã “Lập tận ngô đồng ảnh… kim nguyệt cổ nhân laibất lai”?

Nước mắt lã chã rơi,Cố Tiểu Ảnh không thể không biết, Quản

Đồng là người vừa nguyên tắc vừa kínđáo, khi chép bài thơ này, chắc chắn là vào lúc muốn khóc mà không có nước mắt,chẳng có cách nào nói ra, nên mới phải dùng đến giấy bút chăng?

Dường như cô có thểnhìn thấy, trước sự im lặng và sự từ chối

của cô, Quản Đồng đã trải qua haingày đầy đau đớn và khổ sở. Khi anh một mình ngồi trong thư phòng chép bài thơnày, trong lòng anh chỉ nghĩ đến

cô… Có lẽ, cả đứa bé của hai người mà họ chưakịp nhìn mặt thì đã mất đi

rồi.

Nó cũng là máu thịt củaanh, hai ngày đó, chắc lòng anh cũng đủ dằn vặt.

Cứ nghĩ như vậy, CốTiểu Ảnh không cầm lòng được nữa, đành để

mặc cho nước mắt lăn dài, rơi xuống tờgiấy tuyên trắng muốt, làm ướt vết mực, rồi hóa thành những giọt loang to tướng…

(10) Đêm đó, đợi ông Cốbà Cố đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nhấc điện thoại trong phòng ngủ, bấm sốcủa Quản Đồng.

Chuông vừa đổ mộttiếng, bên kia đã vội vã nhận điện, nói luôn: “Bố ạ, con Quản Đồngđây”.

Cố Tiểu Ảnh caycay mũi, không nói gì, Quản Đồng tưởng tín

hiệu không tốt, vội “Alôalô, bố ơi, tín hiệu không tốt, bố nói lại một

lần nữa đi, có chuyệngì phải không ạ? Tiểu Ảnh có khỏe không?”

Nước mắt Cố TiểuẢnh cuối cùng cũng trào ra, cô khịt khịt mũi, nhưng trong lòng nặngnề chẳng biết nên nói gì.

Nghe tiếng nấc, QuảnĐồng trầm hẳn xuống, một lúc mới hỏi: “Tiểu Ảnh phải không?”

Cố Tiểu Ảnh nức nở“Vâng” một tiếng, Quản Đồng hơi cuống, lại

lo làm cô sợ, cố nén sự lo lắngtrong lòng, thấp giọng hỏi: “Em sao thế?

Khó chịu ở đâu? Bụng còn đau không?”

“Chỗ nào em cũng khóchịu!” – Cố Tiểu Ảnh không nén được khóc

to thành tiếng, cô biết lúc này trôngmình thật khó nhìn, nhưng vẫn muốn

khóc to một trận – “Quản Đồng, bao giờ anh về?”

Tim Quản Đồng độtnhiên đau nhói, tay nắm chặt ống nghe, ngập

ngừng mất mấy giây. Cố Tiểu Ảnh vẫnkhóc, Quản Đồng thấy tiếng khóc của

cô làm trái tim mình cũng tan ra thành từngmảnh.

Mãi sau, Quản Đồng mớicất lời: “Tiểu Ảnh, đừng khóc nữa em,

em ngủ đi, anh làm xong mấy việc dang dởsẽ về thăm em ngay”.

Cố Tiểu Ảnh nghe câunày lại càng thấy bi ai. Lần nào, anh

cũng lấy cớ, nói với cô những câu đại loạinhư: “Anh hết bận sẽ về”,

nhưng e rằng chính anh cũng biết, anh sẽ chẳng bao giờhết bận.

Cố Tiểu Ảnh không nóinữa, chỉ khẽ cúp máy.

Một chút thất vọng, mộtchút tê dại, một chút tủi thân, cô

thẫn thờ ngồi trên giường rất lâu, cho đếnkhi mệt quá, mới nằm xuống lơ

mơ ngủ.

Khi cô tỉnh giấc, trờivẫn còn tối, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng lịch kịch bên cạnh mình,

khẽ mở mắt,thấy Quản Đồng đã thay quần áo ngủ nằm xuống bên cạnh.

Cố Tiểu Ảnh lơ mơ hỏi:“Sao anh lại về?”

“Anh về thăm em, chiềulại đi!” - Quản Đồng kéo mạnh chăn của

Cố Tiểu Ảnh ra, trùm chăn của mình quangười cô


Teya Salat