
đệm cho người khác thế đâu”.
Hứa Tân nãy giờ khôngnói gì cũng gật gật đầu.
“Đoàn Phỉ không giốngcô”, Giang Nhạc Dương lắc lắc đầu nhìn
Cố Tiểu Ảnh, “Tôi cũng biết Mạnh Húc,nhìn dáng vẻ của anh ấy là biết
được vợ cung phụng quá sung sướng, mà quản cũngquá chặt. Chị Đoàn Phỉ
của cô như thế không phải là chia sẻ áp lực với ngườiđàn ông, mà thực sự là can thiệp…”
“Không
được nói chịtôi như thế!” – Hứa Tân không đợi Giang Nhạc Dương nói hết
đã trừng trợn trạc,“Chị tôi lúc nào cũng một lòng một dạ với anh rể!”
“Tất nhiên rồi, tôi cũngcó nói chị cô hai lòng đâu”, Giang
Nhạc Dương tiện tay vỗ vỗ đầu Hứa Tân, bị côtức tối né ra. Anh cũng
không bực, chỉ tiếp tục như tự nói với mình: “Ở trongcùng khu tập thể,
tôi và Đoàn Phỉ cũng coi như là hàng xóm còn gì. Nhưng tôi thấy,đến Mạnh Húc mặc quần áo gì, chào hỏi như thế nào, mua rau ở hàng nào cô ấy
cũngquản, đây không phải là can thiệp thì là cái gì? Thực ra nói từ tôi
ra, ở cáituổi 20, 30 rồi, quả thực là rất khó bị người khác thay đổi. Cô cũng đừng hy vọngkết hôn xong có thể thay đổi được nhau. Thấy hợp nhau
thì ở, không hợp thì tan,như thế mới là đúng đạo lý”.
“Anh chưa từng lấy vợmà sao lại có cái đạo lý vớ vẩn đó?” –
Hứa Tân lườm Giang Nhạc Dương, từ khinghe Giang Nhạc Dương không tán
thành Đoàn Phỉ, cô nhìn anh chỗ nào cũng khôngthuận mắt.
“Tôi chỉ thấy sao nóivậy thôi, hơn nữa như tôi gọi là người
ngoài cuộc thì sáng suốt, các cô là ngườitrong cuộc thì u mê.” Giang
Nhạc Dương không chịu thua, trợn mắt nhìn Hứa Tân.“Cô cũng chưa lấy
chồng mà sao lại không khách quan như vậy? Mà sao cô cứ phảiđối đầu với
tôi nhỉ?”
“Tôi làm sao mà phảitheo anh chứ?” – Hứa Tân lườm Giang Nhạc Dương, “Chẳng qua cũng chỉ đi xem mặtmột lần thôi sao? Tôi cũng chẳng phải bạn gái anh, anh quản
được tôi chắc?”
“Hứa Tân!” – Giang NhạcDương đỏ mặt, trợn mắt nhìn Hứa Tân, “Sao đến chuyện này cô cũng đi kể ra được?”
Cố Tiểu Ảnh đành đứngra làm hòa: “Thôi đừng cãi nhau nữa, tôi đang đau đầu đây, hai người cứ như chóvới mèo là sao?”
Cô nhìn Giang NhạcDương an ủi: “Tôi biết hai người đi xem mặt nhau từ lâu rồi, chẳng phải tin mớiđâu, thôi bỏ đi”.
Giang Nhạc Dương tứcđiên người, quay đầu nhìn Hứa Tân: “Sao cô lại đi kể cho người khác vậy?”
“Tôi nói với ngườikhác thì làm sao?” – Hứa Tân đứng phắt lên
chống nạnh, trợn mắt, “Cũng chẳng phảiviệc gì đáng xấu hổ! Tôi không bảo anh làm tôi mất mặt thì thôi, anh còn chêtôi làm anh mất mặt?!”
“Tôi không nói cô mấtmặt, tôi chỉ thấy chuyện này rất mất mặt” – Giang Nhạc Dương chán nản.
“Nhưng việc này tôicó tham gia! Anh nói là mất mặt thì có
khác nào nói tôi làm anh mất mặt không?”– Hứa Tân biết rõ mình đang đánh tráo khái niệm, nhưng cũng muốn gây khó dễ choGiang Nhạc Dương một
chút, nên cứ đay đi đay lại chủ đề này.
Cố Tiểu Ảnh phátchán, giơ tay kéo áo Hứa Tân, thở dài: “Thần
tiên ơi cậu ngồi xuống chút đi, đừngcó như là nuốt phải thuốc súng như
thế, chẳng nhẽ cậu không biết giờ người đángbùng nổ phải là mình hay
sao? Chuyện nhà mình còn chưa giải quyết xong đây, giờcòn phải phân xử
chuyện của hai người nữa à?”
Hứa Tân bao biện chochị gái không được, đành tức tối ngồi xuống.
Nhưng chủ đề nói chuyệnnghiêm túc một khi đã bị gián đoạn thì cũng khó nói tiếp, Giang Nhạc Dương thởdài đứng lên cáo từ: “Cố Tiểu
Ảnh, cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi về đây”.
Anh vừa nói vừa giậtmớ tóc dài của Hứa Tân. Hứa Tân bực tức,
quay người cắn tay Giang Nhạc Dương, bịGiang Nhạc Dương túm cổ kéo ra
ngoài. Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng chành chọc củahai người, không nhịn nổi
bật cười.
Hứa Tân bị
Giang NhạcDương kéo thẳng ra ngoài cửa nhà Cố Tiểu Ảnh. Tuy thế, vừa đi
được hai bậc tamcấp, cô bất ngờ đứng lại, Giang Nhạc Dương không biết cô định làm gì, cũng dừngbước.
Hứa Tân quay đầu nhìnCố Tiểu Ảnh đứng ở cửa, do dự một chút
rồi nói: “Con ruồi nhép… mình không biếtcậu định xử lý việc này thế nào. Nhưng mình nghĩ: dù có giận nhau đến đâu thì cũngkhông được lấy chuyện
ly hôn ra mà đùa. Nếu là mình, mình chẳng dám nghĩ đếnchuyện: người mà
mình rất yêu thương đột nhiên rời xa mình, không quay về nữa,hoặc trở
thành một nửa của người khác, thì mình sẽ làm gì?”
Nói câu này xong, HứaTân mới giằng giằng tay, kéo Giang Nhạc Dương lúc đó đang h sững người, đi thẳngxuống tầng.
Cố Tiểu Ảnh còn lại mộtmình thẫn thờ đứng đó, ôm lấy cạnh cửa.
Cô nghĩ: Đúng vậy, nếucó một ngày, Quản Đồng đi với người khác, mình sẽ phải làm sao?
Cho đến khi đi vàophòng, Cố Tiểu Ảnh mới cảm thấy sợ. Thượng
đế ơi! Cô chẳng dám tưởng tượng nữa,nếu có một ngày đôi uyên ương ly
biệt, rồi liệu mình có nhớ anh hàng đêm không?
Cô cứ nghĩ mông lungmột lúc, rồi chợt nhận ra tim mình đang đau nhói.
Trời ơi, nếu có mộtngày, Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh như nhìn
một người xa lạ, thậm chí có thể anhsẽ lấy người khác, sống cùng người
con gái khác. Vào lúc họ mặn nồng nhất, CốTiểu Ảnh sẽ ở đâu, sẽ làm gì?
Cô có biết rằng, người con trai kia sau khi rờixa cô vẫn sống vui vẻ, cô có biết rằng, tất cả những điều từng là của cô giờ làcủa người khác.
Cố Tiểu Ảnh tự nhiênrun lên, nổ